Dương
Phương Duy
Điệp
khúc sự tái diễn “vết xe đổ”
Một
trong những chiêu trò mới, tinh vi, xảo quyệt mà những người có quan điểm đối lập
với Đảng, Nhà nước ta đang sử dụng để chống phá nền tảng tư tưởng của Đảng là
chia tách, cắt rời, đối lập chủ nghĩa Mác – Lênin với tư tưởng Hồ Chí Minh; phủ
nhận luận điểm này, tuyệt đối hóa quan điểm kia, làm nhiễu loạn hệ quan điểm lý
luận trong tư tưởng của Người. Qua đó, xuyên tạc bản chất tư tưởng Hồ Chí Minh,
biến tư tưởng khoa học, cách mạng của Người thành “đặc sản tư tưởng dân tộc chủ
nghĩa hẹp hòi”, đối lập với thế giới quan, phương pháp luận của chủ nghĩa Mác –
Lênin. Bằng cách này, họ đang cố tình gây ra sự méo mó, biến dạng tư tưởng của
Người để thực hiện mưu đồ “thay máu cho hệ tư tưởng”, loại bỏ chủ nghĩa Mác –
Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh và nền tảng tư tưởng của Đảng ta ra khỏi đời sống
tinh thần xã hội ta; dọn đường đón rước hệ tư tưởng tư sản và CNTB vào Việt
Nam.
Gần đây, một số người đã nhân
danh “môn đệ”, “môn phái” tư tưởng Hồ Chí Minh để xét lại hệ quan điểm cốt lõi
của chủ nghĩa Mác – Lênin. Họ xuất phát từ việc lọc bỏ rồi đi đến bác bỏ con đường
đi lên CNXH ở Việt Nam, coi đó là “cái ngoại lai” không cần thiết vì nó không
phù hợp với Việt Nam. Từ đó, phủ nhận mục tiêu độc lập dân tộc và CNXH mà Người
đã mất nhiều năm bôn ba, tìm kiếm, lựa chọn, truyền bá và được Đảng và nhân dân
ta tiếp nhận, ra sức xây dựng, bảo vệ nên mới có được cơ ngơi, tiền đồ, uy tín
và vị thế như ngày này.
Nhái lại điệp khúc chống phá nền
tảng tư tưởng của Đảng là điều không mới lạ vì trong quá khứ, những người theo
chủ nghĩa cơ hội, xét lại trong Quốc tế II, nhất là trường phái Bukharin và Tờrốtxki
đã nhân danh “người kế tục C. Mác, Ph. Ăngghen để bác bỏ chủ nghĩa Mác”, không
cho nó xâm nhập, lan tỏa sâu rộng vào phong trào cộng sản và công nhân quốc tế.
Ở nước ta, nhái lại điệp khúc này, một số người tự xưng là học giả, là môn đệ của
học phái Hồ Chí Minh đã ra sức “hiện đại hóa” tư tưởng của Người, gán ghép cho
tư tưởng Hồ Chí Minh những quan điểm mà Người không đề xướng, không trình bày
trong các tác phẩm, bài nói, bài viết của mình.
Có
người cho rằng, cốt lõi của tư tưởng Hồ Chí Minh nằm ở các tác phẩm đầu tiên
như “Đường Kách mệnh”, “Chánh cương vắn tắt”, “Sách lược vắn tắt”. Theo họ,
trong các tác phẩm ấy chứa đựng các “quan điểm gốc”, nền tảng, riêng có của Hồ
Chí Minh; vì theo họ, hồi ấy chưa có viện nghiên cứu, chưa có cá nhân nào “chắp
bút”, “viết thay” nên những gì Người sáng tạo, viết ra là có thật. Vì vậy, họ
khẳng định đọc những tác phẩm ấy, chắt lọc những tư tưởng của Người thời trẻ
thì thấy rõ cốt lõi tư tưởng Hồ Chí Minh nằm ở đấy, chứ không phải ở các tác phẩm
sau này.
Theo họ, cốt lõi của tư tưởng Hồ
Chí Minh được gói gọn ở mục tiêu “độc lập, tự do, hạnh phúc”. Đó là mục tiêu
xuyên suốt, nhất quán, Hồ Chí Minh muốn thực hiện nó, vì thế, Người “mượn CNXH
làm phương tiện để thực hiện mục tiêu ấy”. Cho nên, “các thế hệ con cháu của Người
đã hiểu không đúng, đã làm sai tư tưởng của Người”, vì lẫn lộn mục tiêu với phương
tiện; đã lấy phương tiện làm mục tiêu nên đã phạm sai lầm này đến sai lầm khác;
thậm chí đã đẩy dân tộc đến chỗ chiến tranh, đổ máu liên miên không cần thiết.
Với chiêu trò cắt xén, đối lập
quan điểm Hồ Chí Minh thời trẻ với sau này, họ đã xuyên tạc trắng trợn bản chất
tư tưởng Hồ Chí Minh. Chúng ta đều rõ “Đường Kách mệnh”, “Chánh cương vắn tắt”,
“Sách lược vắn tắt” là những tác phẩm thời trẻ của Hồ Chí Minh. Quan điểm, tư tưởng
của Người trình bày trong các tác phẩm đó mang tính chất như một cương lĩnh
cách mạng tư sản dân quyền kiểu mới với sự phác thảo hết sức cô động quan điểm,
tư tưởng của Người. Trong các tác phẩm ấy, Người đã giương cao ngọn cờ độc lập
dân tộc và CNXH, lấy đại đoàn kết dân tộc làm điểm xuất phát để tập hợp, quy tụ
lực lượng cách mạng và nó đã được bổ sung, phát triển một cách toàn diện, sâu sắc,
trở thành tư tưởng Hồ Chí Minh, phản ánh nhất quán trong các tác phẩm, trong suốt
cuộc đời hoạt động cách mạng của Người.
Thế nhưng, một số người lại
không nghĩ như vậy. Họ đã vin vào vào một số tác phẩm đầu tiên, lấy nó để tuyệt
đối hóa và nhấn mạnh nó đến mức biến quan điểm, tư tưởng của Người thành quan điểm
tư sản; biến Người thành nhà cách mạng dân chủ tư sản theo chủ nghĩa quốc gia hẹp
hòi, thậm chí là một nhà cải lương. Họ làm như thế là xuyên tạc, bôi nhọ thân
thế, cuộc đời và sự nghiệp của Người; đối lập tư tưởng Hồ Chí Minh với chủ nghĩa
Mác – Lênin.
Cần nhớ rằng, Hồ Chí Minh là nhà
yêu nước vĩ đại, một chiến sĩ sộng sản kiên cường, đã tìm ra con đường cứu nước,
cứu dân. Đó là làm cách mạng vô sản, đi theo con đường của Cách mạng Tháng Mười
Nga. Kết luận ấy đối với Người không hề dễ dàng vì Người đã phải bôn ba nhiều năm,
qua nhiều nước, làm nhiều nghề để kiếm sống, để tìm kiếm, tiếp thu chọn lọc
những giá trị tinh hoa của chủ nghĩa Mác – Lênin; tư tưởng tiến bộ của phương Đông,
phương Tây và nhân loại, truyền bá vào Việt Nam và chính Người đã vận dụng nó một
cách sáng tạo, phù hợp với thực tiễn cách mạng Việt Nam. Qua đó, bổ sung, làm
phong phú, sâu sắc thêm chủ nghĩa Mác – Lênin và tư tưởng, văn hóa dân tộc bằng
những kết luận mới.
Vì
vậy, điều cốt lõi trong tư tưởng Hồ Chí Minh chính là làm cách mạng vô sản, thực
hiện mục tiêu độc lập dân tộc và CNXH ở Việt Nam. Đây là mục tiêu và là sợi chỉ
đỏ xuyên suốt của cách mạng nước ta. Bởi lẽ, có giành được độc lập, tự do thì mới
có cái bảo đảm chắc chắn để nhân dân xây dựng cuộc sống ấm no, hạnh phúc.
Muốn vậy, không có con đường nào khác là con đường cách mạng vô sản, con đường ấy
chỉ có thể đạt được khi nhân dân ta hoàn thành mục tiêu độc lập dân tộc và
XHCN.
Luận
điệu sai trái về cốt lõi tư tưởng Hồ Chí Minh
Ai đó đã hiểu phiến diện, một
chiều, vội cho rằng cốt lõi tư tưởng Hồ Chí Minh chỉ gói gọn trong các tác phẩm
“Đường Kách mệnh”, “Chánh cương vắn tắt”, “Sách lược vắn tắt” là cắt xén, làm
biến dạng tư tưởng của Người, chỉ “nhìn thấy cây mà không thấy rừng”.
Từ cách nhìn sai lệch ấy, họ đã
xuyên tạc tư tưởng Hồ Chí Minh; chỉ lấy một khía cạnh của mục tiêu là “mưu cầu
hạnh phúc cho nhân dân” để tuyên bố đó là cốt lõi tư tưởng của Người, tức là lấy
cái “cục bộ làm cái toàn bộ”, còn mục tiêu, con đường đi lên CNXH hay chủ nghĩa
gì khác, họ chỉ coi là phương tiện, là công cụ. Cũng từ đây, họ cho rằng có thể
dùng, có thể không dùng, hoặc chỉ nên dùng CNTB vì nó đã được kiểm nghiệm trong
thực tiễn lịch sử, nó có lợi cho Việt Nam. Đây là luận điểm “mù mờ”, với lý lẽ
hoàn toàn sai trái, đã xuyên tạc bản chất khoa học, cách mạng của chủ nghĩa Mác
– Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh. Sự phi lý này không thể chấp nhận.
Hơn thế, họ đã vin vào cái cớ là
Hồ Chí Minh chủ trương “đại đoàn kết dân tộc” để biến Người thành một lãnh tụ dân
tộc, tước bỏ bản chất người cộng sản, phủ nhận quan điểm, lập trường mác xít ở
Người; làm lẫn lộn lập trường cộng sản với chính kiến chính trị dân tộc hẹp hòi
để gán cho Người mà thực chất là phủ nhận chủ nghĩa Mác – Lênin, chủ nghĩa quốc
tế cộng sản. Không ai có thể phủ nhận quan điểm “đại đoàn kết dân tộc” của Người
nhưng lấy nó và chỉ giới hạn nó ở tầm dân tộc chủ nghĩa rồi cho rằng: Hồ Chí
Minh không có tính quốc tế vô sản, không phải là người chiến sĩ cộng sản là một
sai lầm nghiêm trọng, cần bác bỏ.
Cần phải hiểu rằng, Hồ Chí Minh
chủ trương tập hợp mọi lực lượng có thể tập hợp để đoàn kết, chung sức đồng
lòng chống kẻ thù chung nhưng không có nghĩa là Người đã dung nạp tất cả các lực
lượng chống cộng vào khối đại đoàn kết dân tộc, biến phong trào công nhân thành
một tổ chức ô hợp, tạp nham. Nhận thức như thế là ấu trĩ, đã làm sai lệch tư tưởng
đại đoàn kết dân tộc của Người.
Chúng
ta đều biết, tư tưởng Hồ Chí Minh có sức cảm hóa to lớn, có thể thuyết phục,
thu phục cả các đối tượng lầm lẫn, “cải tà quy chính” họ, đưa họ trở về với
nhân dân nhưng sự quy tụ, tập hợp lực lượng ấy không hề dễ dãi mà có tính
nguyên tắc, luôn rõ ràng về bạn, thù, đối tác và đối tượng, phù hợp với từng thời
điểm cách mạng. Cả thế giới đều biết Hồ Chí Minh là người chiến sĩ cộng sản lỗi
lạc, luôn kiên quyết, kiên trì đấu tranh chống chủ nghĩa đế quốc, chống bọn cướp
nước và bọn bán nước. Vì thế, không bao giờ có chuyện Hồ Chí Minh chủ trương
đoàn kết dân tộc “xuôi chiều” với tất cả bọn phản động, hại nước hại dân.
Những người xuyên tạc tư tưởng Hồ
Chí Minh đã cố tình “lèo lái” viện dẫn sai lệch quan điểm của Người trong việc
tổ chức Chính phủ liên hiệp quốc gia 1945-1946 với tư cách là hình mẫu dung hòa
quan điểm của Người với các thế lực có quan điểm đối lập với Đảng để cố tình biến
Hồ Chí Minh thành một nhà chính trị đa nguyên chủ nghĩa. Đây là sự giáo đầu về
mặt lý luận để dọn đường cho sự ra đời một tổ chức tương tự như thế ở Việt Nam
hiện đại, bởi họ muốn ở Việt Nam ngày nay có một “chính phủ hòa hợp dân tộc” tựa
như kiểu tổ chức Chính phủ liên hiệp quốc gia 1945-1946. Qua đó, dọn đường cho
việc dung nạp, bao chứa các phần tử chống cộng, các thế lực đang muốn “chuyển lửa
về quê nhà” để thực hiện mục tiêu “thay máu cho hệ tư tưởng”, phủ nhận chủ nghĩa
Mác – Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh; đón rước CNTB và hệ tư tưởng tư sản vào Việt
Nam.
Bất
cứ sự dao động nào đều dẫn đến lầm lỗi
Phải nói ngay rằng, những người
muốn phục hồi quan điểm của “Chánh cương vắn tắt”, “Sách lược văn tắt”…, về thực
chất là muốn đưa vào các tác phẩm của Người những quan điểm chính trị phản động
và quan điểm đa nguyên chính trị để mọi người dân, nhất là giới trẻ hiện nay hiểu
sai tư tưởng Hồ Chí Minh về nhiều mặt.
Ý đồ sâu sa của họ trong việc phục
hồi “Chánh cương vắn tắt”, “Sách lược văn tắt” là kiếm cái cớ bổ sung các giá
trị mới của CNTB đương đại; thông qua đó, lồng ghép nội dung chống cộng mới dưới
cái vỏ bọc “cứu nguy dân tộc” để loại bỏ chủ nghĩa Mác – Lênin, từ bỏ con đường
đi lên CNXH; từ bỏ sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam; chuyển nền kinh tế
thị trường định hướng XHCN sang nền kinh tế thị trường TBCN trên cơ sở tư nhân
hóa nền sản xuất; từng bước thực hiện nền dân chủ đa nguyên, đa đảng theo kiểu
“hòa hợp dân tộc”. Với chiêu thức này, họ đang hý hửng và hy vọng mở con đường đón
nhận sự viện trợ của CNTB khi phương Tây “dốc hầu bao vì Việt Nam đổi mới” nhằm
mục đích mau mau biến Việt Nam thành con rồng châu Á nhờ sự bơm tiền “đô la” và
“cứu nguy dân tộc” của phương Tây.
Sự
ấu trĩ này đương nhiên phải trả giá đắt. Bởi vì, chẳng có ai tốt bụng đến mức
đem tiền bạc đến giúp không công cho Việt Nam, rồi biến Việt Nam thành quốc gia
hùng cường, thịnh vượng; dụ dỗ người dân không cần lao động mà tự nhiên giầu
có, sống sung túc. Hãy xem lại lịch sử các cuộc chiến tranh hiện đại do phương
Tây tiến hành gần đây sẽ rõ. Điều đó có thể làm thức tỉnh nhiều người có thói
quen “mơ ước hão huyền” về lòng tốt của CNTB; không muốn lao động lại muốn giầu
sang, sung sướng.
Thực tế chỉ ra rằng, phải qua hơn
37 năm nhân dân ta thực hiện đường lối đổi mới do Đảng lãnh đạo, chúng ta mới
có được cơ ngơi, tiền đồ, uy tín và vị thế quốc tế như ngày nay. Giá trị một
ngày sống hòa bình, độc lập, tự do đã thấm đầy mồ hôi, nước mắt, công sức và cả
máu xương của đồng chí, đồng bào. Và chính nó dạy chúng ta rằng, chỉ có đi theo
con đường đổi mới của Đảng, thực hiện thành công Nghị quyết Đại hội XIII của Đảng
thì chúng ta mới có được cuộc sống hòa bình, độc lập, tự do, ấm no, hạnh phúc.
Bất
cứ sự dao động nào đều dẫn đến sự lầm lỗi, lạc đường, chệch hướng XHCN. Nó
không đem lại hạnh phúc cho nhân dân; thậm chí thành quả cách mạng hơn 90 năm đấu
tranh giành được dưới sự lãnh đọa của Đảng cũng biến thành mây khói. Bài học
xương máu từ sự sụp đổ chế độ XHCN theo mô hình Xô viết ở Liên Xô và các nước
Đông Âu đã nói lên tất cả, bởi do họ đã mắc mưu “diễn biến hòa bình” và đi sai
“nước cờ” nên phải gánh chịu hậu quả cay đắng: Đảng Cộng sản mất quyền lãnh đạo,
Nhà nước XHCH bị tan tành; quân đội trở nên vô dụng; nhân dân phải chịu nhiều
đau khổ.
Hãy nhìn vào bức tranh thế giới
hiện nay, nhất là cuộc xung đột quân sự Nga – Ucraina đã và đang diễn ra hơn một
năm qua cho đến nay vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc thì mọi người sẽ hiểu như thế
nào là giá trị của hòa bình, độc lập, tự do, hạnh phúc và chúng ta cần phải làm
gì để bảo vệ nền tảng tư tưởng của Đảng ta. Trong đó, phải vạch trần mưu đồ
xuyên tạc, hạ thấp giá trị, ý nghĩa tư tưởng Hồ Chí Minh. Đó là tiếng gọi từ
trái tim, mệnh lệnh của cuộc sống./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét