Thứ Sáu, 21 tháng 4, 2023

Miệng Nam Mô - Bụng Một Bồ Dao Găm!

 


I. Trên mạng xã hội có bài viết của tác giả Thiện Ý với tiêu đề “Các bên thắng cuộc thắng ai?”, có nhiều chi tiết sai sự thật, thể hiện ý đồ “đổi trắng thay đen”, xuyên tạc lịch sử dân tộc. Cụ thể, tác giả Thiện Ý đã phơi bày Ác Ý rằng:

1- “Hoa Kỳ đã chủ động đưa cuộc chiến tranh Việt Nam đến kết thúc, để khởi động cho một tiến trình đưa Việt cộng đến thua cuộc hoàn toàn”.

2- “Cuộc chiến tranh Việt Nam chấm dứt ngày 30-4-1975, sau khi bên cộng sản Bắc Việt thôn tính được Miền Nam”.

3- “Chính các bên nội chiến sát hại lẫn nhau và tàn phá tan hoang đất nước, dẫn đến tụt hâu sau chiên tranh. Vì vậy bên Việt cộng không nên tự nhận là “Bên thắng cuộc”, không nên hàng năm ăn mừng ngày 30-4-1975 như một chiến thắng nữa”.

4- “Đảng Lao động Triều Tiên đã khôn ngoan hơn Đảng CSViệt Nam. Bởi lẽ, sau cuộc chiến tranh 3 năm (1950-1953) xâm chiếm miền Nam, bị liên quân Nam Hàn và Hoa Kỳ đánh bại, Đảng Lao động Triều Tiên đã ngưng chiến, tạo thế lực quân sự để 65 năm sau tạo được thế lực mạnh… Trong khi, đảng CSViệt Nam thì hiếu chiến, dùng bạo lực chiến tranh làm tan hoang đất nước, để lại hậu quả nghiêm trọng, di hại lâu dài cho dân tộc”.

II. Tôi không cần phân bua với Ác Ý làm gì mà chỉ xin nêu ra mấy vấn đề khách quan của lịch sử như sau:

1- Hoàn toàn không có chuyện “Cộng sản miền Bắc thôn tính miền Nam”, vì: xét về mặt logic, tính đến năm 1954, miền Nam là một bộ phận của cơ thể Việt Nam, không phải là một đất nước riêng nào cả. Do đó, chẳng bao giờ có chuyện Việt Nam lại đi thôn tính cơ thể của mình. Còn xét về sự thực lịch sử, từ những năm 50 của thế kỷ XX, đế quốc Mỹ ra sức viện trợ, “hà hơi” tiếp sức cho Pháp, đẩy mạnh việc dựng lên chính quyền tay sai Ngô Đình Diệm (Việt Nam cộng hòa, tức Ngụy), rồi từng bước hất cẳng Pháp hòng thôn tinh Việt Nam và Đông Dương. Từ đó, Việt Nam cộng hòa đóng vao trò chủ yếu giúp Mỹ thực hiện mưu đồ chia cắt Việt Nam, cản lại chủ trương thống nhất Tổ quốc.

Dùng phương pháp đối thoại hòa bình có kết quả, buộc nhân dân Việt Nam dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản và lãnh tụ Hồ Chí Minh phải dùng bạo lực để làm cho đất nước hết tình trạng chia cắt, đưa non sông về một dải, trả lại nguyên vẹn một cơ thể Việt Nam thống nhất như tổ tiên bao đời đã dày công tạo dựng.

2- Trong suốt 21 năm chiến tranh, Mỹ – Ngụy đã thay đổi 5 chiến lược quân sự khác nhau, chiến lược sau thâm độc, xảo quyệt hơn chiến lược trước, đổ nhiều bom đạn, đô la, kéo nhiều chư hầu vào tàn phá đất nước Việt Nam. Nhưng với ý chí quyết tâm bảo vệ Tổ quốc đến cùng, dân tộc Việt Nam đã đánh dạt kẻ thù ngoại xâm và bọn tai sai nội phản, kết thúc chiến tranh vào ngày 30/4/1975, chứ đây không phải là kết quả Mỹ muốn như vậy.

Ai cũng rõ: bản chất Việt Nam cộng hòa là tay sai của Mỹ, dựa vào viện trợ của Mỹ để thực hiện mưu đồ chia cắt đất nước, chống lại ý chí thống nhất Tổ quốc của nhân dân Việt Nam. Điều đó đi ngược với giá trị truyền thống của dân tộc, phản bội lại công lao của tổ tiên đã tạo dựng qua mấy ngàn năm lịch sử trong điều kiện chiến tranh nối tiếp chiến tranh. Sau những thất bại liên tiếp, Mỹ dồn sức phá hoại miền Bắc cuối 1972 hòng lật ngược tình thế, nhưng đã không thành, buộc phải ký Hiệp định Pari. Đầu 1973 “Mỹ cút”; Việt Nam cộng hòa như kẻ bị rút máy thở ôxi, cố cầm cự đến ngày 30/4/1975 thì “Ngụy nhào”. Lịch sử đã trả lại một Việt Nam hòa bình, độc lập, thống nhất.

Nguyên Tổng thống Việt Nam Cộng hoà Nguyễn Văn Thiệu từng cay đắng thú nhận rằng: “Nếu Mỹ mà không viện trợ cho chúng tôi nữa thì không phải là một ngày, một tháng hay một năm mà chỉ sau ba giờ, chúng tôi sẽ rời khỏi dinh Độc Lập”; còn Nguyễn Cao Kỳ – nguyên Thủ tướng Việt Nam Cộng hoà trả lời phỏng vấn Báo Thanh Niên, số Xuân Ất Dậu (năm 2005) cho biết: “Mỹ lúc nào cũng đứng ra làm kép chính, chúng tôi không có quyền lực và vai trò gì quan trọng, vì vậy nhiều người cho đây là cuộc chiến tranh của người Mỹ và chúng tôi chỉ là những kẻ đánh thuê”.

3- Việt Nam luôn tự hào về sự kiện 30/4 vì đây là sự kiện lớn, đi vào lịch sử dân tộc với ý nghĩa kết thúc thời kỳ chiến tranh khói lửa giữa một bên là Việt NamDCCH dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản và Hồ Chí Minh tiếp nối truyền thống dân tộc để hành động vì mục đích độc lập chủ quyền, toàn vẹn lãnh thổ với một bên là Việt Nam cộng hòa dưới sự đỡ đầu của đế quốc Mỹ (Mỹ – Ngụy) đi ngược với truyền thống dân tộc để thực hiện chia cắt đất nước. Nhưng sự kiện 30/4 đi vào lịch sử thế giới với ý nghĩa làm bằng chứng về thất bại của kẻ đi xâm lược (Mỹ) và kẻ phản bội lại ý nguyện thống nhất đất nước (Ngụy); phơi bày cho nhân loại nhận diện rõ hơn về tính tất yếu của hành động phản nghịch. Do đó, chúng ta không nên hiểu một cách đơn giản, nông cạn rằng là ai thắng, ai thua trong cuộc chiến 1954-1975 ở Việt Nam, càng không thể nói Việt cộng thua, mà cần nói tới kết cục tất yếu của hành động bảo vệ độc lập dân tộc với hành động phản quốc. Sự kiện 30/4 chứng minh sự vững bền của giá trị đã được lịch sử đúc rút: làm người phải bảo vệ Tổ quốc và bảo vệ Tổ quốc thì nhất định thành công!

4- Đừng nhìn bề nổi để đánh giá một dân tộc, cũng đừng cắt nhát để tự hào về chiều dài thành công. Vũ khí hiện đại, USD nhiều, quân lính thân xác to và đông đã không thể thắng nổi ý chí độc lập tự do, thống nhất Tổ quốc. Sự kiện 30/4/1975 ở Việt Nam đã chứng minh điều đó. Bởi vậy, đừng bao giờ đem ý chí bảo vệ độc lập Tổ quốc của nhân dân Việt Nam đi so sánh với Triều Tiên, cũng không được phép so sánh Đảng CS Việt Nam với Triều Tiên. Chả có ai muốn chia chắt đất nước, chỉ khi không đủ sức giữ nổi thì mới chia cắt mà thôi.

Sao không mở mắt nhìn vào hậu quả một nước Triều Tiên sau trận chiến 1951-1953 bị phân xẻ làm đôi: Hàn Quốc phía Nam, Triều Tiên phía Bắc. Cũng từ đó, hai phần cơ thể Việt Nam như kẻ thù không đội trờ chung, diễn ra tình cacnhr ngăn sông cấm chợ, đến nỗi anh em trong một nhà cũng phải chia ly biền biệt kẻ Nam người Bắc, vài năm trở lại đây tình hình mới nới lỏng đôi chút.  Còn Hàn Quốc tuy kinh tế khác lên, nhưng làm việc gì cũng phải xin phép Mỹ và nếu đứng trước một tình huống hoặc là bảo vệ Triều Tiên, hoặc là bảo vệ Mỹ, không thể nào khác là phải đứng về phía Mỹ, tiêu diệt Triều Tiên. Đó chả phải là hành động cõng rắn cắn gà nhà sao?

III. Đã 46 năm kể từ ngày 30/4/1975 – ngày chấm dứt 21 năm tồn tại của một lực lượng phản quốc – được sinh ra để cản lại sự tiến bộ lịch sử dân tộc Việt Nam. Sự thắng thua không đơn giản, thô thiển như bè lũ Ác Ý thường nghĩ mà phải hiểu đó là sự chiến thắng của ý chí, mục tiêu, hiện thực về độc lập, thống nhất, toàn vẹn lãnh thổ. Kẻ nào có mưu đồ, hành động đã – đang – sẽ phản bội dân tộc, tất yếu sẽ bị tiêu trừ. Kẻ nào ngu ngốc mới không nhận ra lỗi lầm trong quá khứ, không biết rút kinh nghiệm để không lặp lại quá khứ.

Biết hối hận về hành động phản quốc, nhận ra nỗi nhục khi chống lại ý chí độc lập, thống nhất, toàn vẹn lãnh thổ dân tộc Việt Nam, đó mới là người có trí tuệ.Sự thật hiển nhiên là chưa bao giờ và cũng không bao giờ có chuyện Đảng Cộng sản Việt Nam muốn đem vũ khí đọ sức với bất kỳ lực lượng nào để đổi lấy chết chóc, tang thương. Nhân dân Việt Nam càng không bao giờ muốn chiến tranh, đổ máu hy sinh. Nhưng vì trách nhiệm làm người có Tổ quốc, có khát vọng được cuộc sống thanh bình, hạnh phúc, nên luôn thường trực trong tư duy và hành động quyết chiến và quyết thắng các thế lực ngoại xâm, bọn nội phản, bọn bán nước cầu vinh, bán rẻ nòi giống tổ tiên cho bọn mắt xanh mũi lỏ. Dùng phương pháp đàm phán hòa bình không đat được mục tiêu ấy, bất đắc dĩ nhân dân Việt Nam phải cầm súng chiến đấu để bảo vệ độc lập, thống nhất, toàn bẹn lãnh thổ Tổ quốc, bảo vệ chân lý ngàn đời của dân tộc Việt Nam và cũng là giá trị phổ quát của nhân loại: Tổ quốc là thiêng liêng bất khả xâm phạm!

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét