Thứ Hai, 12 tháng 6, 2023

Hận thù và bạo lực không bao giờ là tương lai của Việt Nam

 Nếu vẫn nghĩ giới chống cộng cờ vàng là một nhóm người yêu nước, không kích động hận thù và bạo lực, chỉ thuần túy “đấu tranh bất bạo động” vì nhân quyền, bạn nên đọc bài viết mang tựa đề “Bao giờ Việt Nam có một mùa xuân Arab?”, được đăng trên trang Sài Gòn Nhỏ vào ngày 31/05/2023. Bài này cho thấy thấy họ thật sự hận thù chế độ, và sẵn sàng khai thác lòng hận thù trong xã hội cho mục đích của bản thân, bất kể những hậu quả và việc đó gây ra cho người dân và đất nước.

 


Trong nửa đầu của bài viết này, tác giả Tùng Phong mô tả một số vụ việc ở Việt Nam gần đây, là xung đột bạo lực giữa những người bán hàng rong với các dân phòng và công an khu vực. Để lấy ví dụ, Tùng Phong kể lại vụ việc của Danh Dương, một người bán càng rong vừa bị kết tội giết người vì dùng vũ khí thô sơ tấn công cảnh sát. Để rộng đường dư luận, xin trích đăng lại đoạn viết về sự việc này:

“Mấy ngày trước, mạng xã hội chia sẻ nhau đoạn clip ngắn trích từ camera an ninh của một cửa hàng ở thị trấn Thứ Ba, huyện An Biên, tỉnh Kiên Giang. Một người đàn ông hai tay cầm hai con dao lao vào chém tới tấp một công an và một dân phòng trong một trạng thái bị kích thích cực độ.

Anh ta không sợ ngay cả khi tay công an rút súng, lên đạn, nhắm thẳng người anh ta bóp cò. Súng không nổ do kẹt đạn và anh ta lăn xả vào chém tới tấp tay dân phòng ngã dưới đất và tiếp tục lao vào chém tay công an. Thậm chí, khi bị rơi dao, anh ta đi tìm vũ khí khác, quay trở lại rượt đuổi những viên chức trốn chạy trước sự hung hãn và liều lĩnh của anh ta.

(…) Anh ta chỉ là một người bán khóm (trái dứa) rong. Tên của anh ta là Danh Dương, 37 tuổi. Anh ta phẫn uất như thế là bởi vì bị chửi mắng và bị công an, trật tự đô thị nhiều lần thu cân và hàng hóa. Sau khi chém người xong, anh ta về nhà và tự đâm vào bụng nhưng không chết. Ngay sau đó, Danh Dương bị bắt và bị khởi tố tội giết người. Với hệ thống tư pháp Việt Nam hiện tại, việc kết tội một người dân đen như Danh Dương hẳn rất nhanh chóng với một cái án nặng để răn đe đám dân đen khỏi nổi loạn.”

Kế đó, Tùng Phong nhắc một số vụ việc khác như một thanh niên 26 tuổi ở Bình Phước tên Nguyễn Tấn Dương đã thiệt mạng sau khi ra khỏi đồn công an xã. Gia đình Nguyễn Tấn Dương cho rằng sau khi bị công an xã nghi trộm dây điện, Dương đã thiệt mạng vì đòn tra tấn của công an.

Dựa trên những sự việc như vậy, Tùng Phong tuyên bố rằng xã hội Việt Nam lẽ ra đã phải “bùng lên ngọn lửa hận thù”, giống như chuỗi cách mạng đường phố “Mùa Xuân Arab”, vốn cũng khởi phát từ vụ tự thiêu của một người bán hàng rong quá uất ức vì bị cảnh sát cấm buôn bán. Cuối bài, tác giả hù dọa rằng khi “giọt nước tràn ly”, khiến “sự căm giận của người dân bùng nổ”, “một cuộc tắm máu” sẽ xảy ra. Khi đó, các lãnh đạo và quan chức Việt Nam sẽ có kết cục giống như cựu tổng thống Libya là ông Muammar Gaddafi.

Trong bài viết của Tùng Phong, có rất nhiều điểm phải bàn lại. Trước hết, cần nhìn nhận rằng vụ Nguyễn Tấn Dương chứa những tình tiết cần được pháp luật vào cuộc điều tra. Nhưng vụ Danh Dương thì có bản chất khác hoàn toàn. Nếu nhìn vụ việc theo lời kể của chính Tùng Phong, ai cũng thấy Danh Dương đã thật sự vi phạm pháp luật, cầm dao tấn công dân phòng, công an trước. Chẳng lẽ khi phát sinh một xung đột bạo lực, người bán hàng rong sẽ nhất định đúng, còn công an sẽ nhất định sai? Lối phán xử của Tùng Phong trong bài viết cho thấy ông ta nhìn nhận sự việc qua lăng kính hận thù chứ không hề quan tâm đến công lý hay pháp luật. Những bài viết kiểu này chỉ cổ súy người Việt Nam chống lại nhau, chứ không thể đem lại công lý và bình an cho những người yếu thế trong xã hội.

Kiểu lập luận giống y chang các vụ cổ súy cho Đoàn Văn Vươn dùng bom gas hay băng nhóm Lê Đình Kình ở Đồng Tâm dùng lựu đạn, bom xăng tấn công công an là “tự vệ chính đáng” vậy của thành phần cực đoan nhân danh “bảo  vệ nhân quyền” để cổ súy bạo lực, bạo loạn, chống người thi hành công vụ từ trước đến nay của cái gọi là “phong trào dân chủ” vậy. Điều này lý giải cho thái độ hả hê của trang truyền thông chống chế độ mỗi khi có tổn thất về sinh mạng của cán bộ công an hay viên chức Nhà nước.

Việc Tùng Phong và đồng bọn cùng phe luôn mong muốn “Mùa Xuân Arab” xảy ra ở Việt Nam mà không hề đếm xỉa đến tình trạng của những quốc gia này và số phận dân tộc Việt Nam sẽ ra sao sau đó? Trong cả chục quốc gia ít nhiều trải qua “Mùa Xuân Arab”, nước duy nhất thiết lập được chế độ dân chủ đa đảng sau nhiều xáo trộn là Tunisia. Các quốc gia còn lại – nhất là Syria, Libya và Ai Cập – bị cuộc “cách mạng đường phố” đó đẩy vào nội chiến, khủng hoảng kinh tế và ngoại thuộc, để rồi nằm dưới sự chiếm đóng của các quân đội nước ngoài hoặc chìm trong nội chiến hoang tàn. Tùng Phong và những kẻ đang cổ súy “Mùa xuân Arab” không hề quan tâm đến số phận của người dân trong những hoàn cảnh đó, vì thứ duy nhất mà ông ta muốn là trả thù. Ông ta tiêu biểu cho nhiều nhà chống cộng hải ngoại, những kẻ ngày càng mất đi mối liên hệ và sự đồng cảm với người dân trong nước.

 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét