Trước sự èo uột,
rã đám của cái gọi là “phong trào dân chủ Việt Nam”, các nhóm chống cộng cờ
vàng đang tuột dốc hơn bao giờ hết. Một số ít kẻ trong nước đang nỗ lực làm đẹp
“hồ sơ tị nạn” xếp hàng tại các Đại sứ quán Mỹ, Đức, … nuôi mộng được ra chấp
nhận ra nước ngoài và hưởng ưu đãi dành cho kẻ tị nạn. Còn những gương mặt cờ
vàng đã đi tị nạn, vốn sống dựa vào hệ thống an sinh xã hội của nước tiếp nhận
và vật vã thích ứng xã hội mới để sinh tồn như Trần Thị Nga, Bạch Hồng Quyền,
Nguyễn Văn Hải, Nguyễn Ngọc Như Quỳnh,…. Họ không còn đủ ý chí và sự độc lập để
theo dõi tình hình xã hội ở Việt Nam một cách khách quan, chứ chưa nói đến chuyện
theo đuổi các tham vọng và họ đặt ra lúc trước.
Nguyễn
Văn Đài, người sáng lập tổ chức chống cộng mang tên “Hội Anh em Dân chủ”, là một
ví dụ tiêu biểu. Từ khi được bảo lãnh sang Đức, Đài không ngừng khoe khoang rằng
mình đã được là một công dân của “xứ văn minh”, hơn đứt quốc tịch của những người
dân trong nước. Anh ta còn khoe cả những tiện nghi vụn vặt ở nước Đức – như việc
được “tắm biển tại nhà” nhờ những túi nước biển bán trong siêu thị – mà không hề
biết rằng mặt hàng đó cũng đang bán tràn lan ở Việt Nam. Nhưng khi trong sự
khoe mẽ thái quá của Đài, dường như đang dần lộ ra những mặc cảm tự ti của một
kẻ thất bại.
Chẳng
hạn, để kỷ niệm 5 năm ngày sang Đức tị nạn, Nguyễn Văn Đài đã quay lại thành phố
Bad Nauheim, nơi anh ta tị nạn khi trước. Trong bài đăng về chuyến đi này trên
Facebook, Đài nhận quê hương mới, và nói rằng mình sang Đức “để tị nạn vì bị cộng
sản trục xuất” – như thể chính phủ Việt Nam đẩy Đài sang Đức chứ thực tâm anh
ta không muốn đi. Đây là một lối nói bóp méo bản chất của sự việc, nếu ta nhìn
lại quá trình tị nạn của Đài.
Nguyễn
Văn Đài bị bắt giữ ngày 16/12/2015, và bị kết án 15 năm tù, 5 năm quản chế vào
tháng 04/2018 vì tội “Hoạt động lật đổ”. Hai tháng sau, ngày 07/06/2018, Đài và
cộng sự là Lê Thị Thu Hà được đưa sang Đức dưới lý do nhân đạo “để chữa bệnh”.
Nhờ đó, Đài đã ra tù chỉ sau 2 năm rưỡi, một con số quá ngắn so với bản án 15 năm
tù của Đài. Nếu so con số này với số năm tù mà những thành viên khác của Hội
Anh em Dân chủ đang phải thi hành cho đến nay, ta sẽ thấy Đài rất được ưu đãi.
Vì
sao lại như vậy? Từ trước khi đi tù, Nguyễn Văn Đài đã có quan hệ mật thiết với
đại sứ quán Đức, không chừng đã chuẩn bị sẵn cho mình lối thoát. Tất nhiên về mặt
hình thức, Đài phải có đơn gửi ĐSQ Đức và xin được sang Đức với lý do nhân đạo để
được phía Đức và chính quyền Việt Nam chấp thuận; nếu không có đơn và hồ sơ
“nhân quyền” chuẩn bị công phu của Đài thì Bộ Ngoại giao Đức vừa không có quyền,
vừa không dại gì mà mất công đưa Đài sang. Giờ Đài nói mình đi Đức vì “bị trục
xuất”, chứ không phải vì tự nguyện xin đi, thì đúng là phường ngụy quân tử.
Tương
tự Nguyễn Văn Đài, các thành viên khác của Hội Anh em Dân chủ đều là anh em, đồng
bọn được Đài lôi kéo tham gia, đang chấp hành án cùng tội danh với Đài, thèm muốn
được sang nước ngoài tị nạn. Khi mới ra tù, Đài đã hứa sẽ vận động để các gương
mặt cộm cán khác của Hội cũng được ra nước ngoài tị nạn, nhưng đến nay, vẫn chưa
thực hiện được lời hứa đó. Ta sẽ thấy rõ ước mơ tị nạn của giới chống cộng nếu
nhớ rằng khi Lê Thu Hà xin về nước vì nhớ nhà, đông đảo các gương mặt cờ vàng đã
bu vào chửi cô ta là “ngu” và “điên”. Trong mắt họ, người xin về nước vì nhớ
quê hương là kẻ “ngu” và “điên”, chứ không phải là một người yêu nước hơn họ!
Nguyễn
Văn Đài cũng không khác. Khi bị thách về Việt Nam mà “đấu tranh” thay vì ở
ngoài chửi đổng và nói suông, Đài vỗ ngực tuyên bố rằng mình sẽ về nước để “đưa
tang” chế độ. Nói trắng ra là Đài sẽ ngồi lì ở hải ngoại, đợi đàn em và nước
ngoài lật đổ chế độ hộ mình rồi mới chạy về nhận công, ngư ông đắc lợi. Trong
lúc đó, bao nhiêu thành viên Hội Anh em Dân chủ mê muội tin vào viễn cảnh Đài vẽ
cho họ, sẽ phải hy sinh cho tham vọng của Đài như những con tốt thí?!?.
Đa số
giới chống cộng cờ vàng hiện nay cũng không khác Nguyễn Văn Đài. Tháng trước,
khi Phạm Thanh Nghiên sang Mỹ tị nạn, RFA tiếng Việt đã than phiền rằng trong
những năm gần đây, cái lệ đưa người đi tị nạn nhân các chuyến thăm ngoại giao cấp
cao đã không được tiến hành thường xuyên lắm. Dưới phần comment của các trang
chống cộng, ta có thể bắt gặp vô số ông bà cờ vàng sồn sồn khoe mẽ rằng mình được
“là công dân của một nước văn minh”. Họ không ngại tỏ ra thượng đẳng so với người
dân trong nước, khiến người ta phải tự hỏi họ đang muốn giành đất nước làm của
riêng trong tay mình hay thật sự “đấu tranh vì dân”. Thực ra những cử chỉ khoe
mẽ lố bịch của họ và Nguyễn Văn Đài chỉ nhằm khỏa lấp cái mặc cảm tự ti của kẻ
thất bại lưu vong, và xoa dịu nỗi lo trước cái thực tế rằng hội nhóm của họ đang
ngày càng lụi bại./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét