Vừa qua, Tiếng
Dân có đăng bài “Nhận xét tổng quan về tiến trình dân chủ hóa đất nước từ hải
ngoại” của tác giả Đào Tăng Dực. Khái niệm “dân chủ hóa đất nước” mà Đào Tăng Dực
đưa ra là việc chuyển đổi chế độ xã hội chủ nghĩa ở Việt Nam sang chế độ dân chủ
tư sản theo mô hình các nước phương Tây. Đào Tăng Dực tự cho mình là “người quan tâm đến vận mệnh đất nước, cũng đã tham gia tiến trình
dân chủ hóa từ hải ngoại ngay sau ngày 30 tháng 4 năm 1975”. Với
“kinh nghiệm gần 50 năm tham gia tích cực” vào tiến trình lật đổ chế độ ở quê
nhà, Đào Tăng Dực đã tự “nhận diện và phân tích khách quan” về “tình hình thực hiện dân chủ hóa đất nước từ hải ngoại” và “thất vọng, chán nản vì hiện tượng đình động và suy thoái phổ biến
trong cộng đồng và các tổ chức cũng như đảng phái không cộng sản tại hải ngoại”.
Phải
khẳng định rằng chỉ một bộ phận rất nhỏ trong số hơn 5,2 triệu người Việt Nam ở
hải ngoại tham gia vào cái gọi là “tiến trình dân chủ hóa”.
Bộ phận này chủ yếu là ngụy quân, ngụy quyền mang nặng hận thù với đất nước, những
tên chống cộng khét tiếng, di tản ra nước ngoài sau tháng 4 năm 1975. Bọn chúng
thành lập một số tổ chức như đảng Việt Tân (được thành lập năm 1982, bởi
một nhóm người Mỹ gốc Việt tại Califonia (Mỹ), Chủ tịch Đảng Việt Tân đầu tiên
là Hoàng Cơ Minh). Mục đích của Đảng Việt Tân là “đấu tranh lật đổ chế độ cộng sản
tại Việt Nam và canh tân đất nước”; Tổ chức tự xưng “Chính phủ Quốc
gia Việt Nam lâm thời”, hay còn gọi là “Đệ tam cộng hòa” (thành lập năm 1991, tại
California do ông Đào Minh Quân tự xưng là Tổng thống). Mục tiêu của tổ chức
này là “muốn giải thể chế độ cộng sản, lấy lại đất nước Việt Nam bằng đường
lối ôn hòa là trưng cầu dân ý”… các tổ chức này hoạt động tại Mỹ như
một hội đoàn, không có tư cách pháp nhân. Còn chúng ta, Bộ Công an Việt Nam đã
khẳng định các tổ chức trên là các tổ chức khủng bố. Các tổ chức Việt Tân, “Chính
phủ Quốc gia Việt Nam lâm thời” … được thành lập để thực hiện “tiến trình dân
chủ hóa đất nước từ hải ngoại”. Nhưng theo “nhận diện và phân tích khách
quan” của Đào Tăng Dực, các tổ chức này có 5 hiện tượng đình động
và suy thoái và 10 nguyên nhân của đình động và suy thoái, tóm tắt là:“vắng bóng một cấu trúc tư tưởng đấu tranh nghiêm chỉnh, quy tụ được
tổng lực đấu tranh và tạo ra niềm tin trong cộng đồng và các tổ chức; không
phát triển được nhân sự; nhân sự lão hóa vì rất ít giới trẻ tham gia; không duy
trì được hạ tầng cơ sở của Tổ chức vì suy thoái trong các đơn vị địa phương; đồng
bào đóng góp tài chính cho các tổ chức đấu tranh giảm thiểu; niềm tin vào hiệu
năng đấu tranh của các tổ chức giảm thiểu…”.Tổ chức thì như vậy,
còn nguồn lực con người tham gia vào “tiến trình dân chủ hóa”, vẫn theo tự
đánh giá của Đào Tăng Dực thì “Thiếu lý tưởng; thiếu dấn
thân; thiếu khả năng khống chế bản ngã cá nhân; không có thế hệ kế thừa; tính
gian dối và lừa gạt trong hàng ngũ một số tổ chức quốc gia hủy hoại niềm tin;
tình yêu Tổ quốc chưa đầy đủ…”. Vậy thì, các con người này,
các tổ chức này làm được gì ? làm sao có thể thực hiện được mục đích:“ lật đổ chế độ cộng sản tại Việt Nam và canh tân đất nước”? Và
thật hão huyền khi Đào Tăng Dực hy vọng, tin tưởng: “Chúng ta (người Việt ở hải ngoại)
không thể chết trước họ (Cộng sản Việt Nam). Nếu chúng ta tư duy đúng và
hành động đúng, chúng ta chắc chắn sẽ ném họ vào thùng phân thối tha của lịch sử
sớm hơn họ mong đợi”. Có “niềm tin vào lẽ tất thắng
của tiến trình dân chủ hóa” là bởi Đào Tăng Dực nhận thức rằng “các lực lượng quốc gia yếu kém nhưng kỳ thực chúng ta đang đứng
bên lề phải của lịch sử. Cộng sản Việt Nam tuy có vẻ mạnh và bất bại, nhưng họ
đang đứng bên lề trái của lịch sử, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào như Liên bang
Xô viết vậy”. “Lịch sử” mà Đào Tăng Dực dựa vào để phân biệt lề
phải, lề trái là “lịc sử” nào ?của ai? thì mọi người chắc đều đã rõ. Còn Lịch sử
Việt Nam thì bọn ôm chân giặc, bọn phản quốc thì chẳng có lề nào cả mà bọn
chúng bị nhân dân sỉ nhục muôn đời.
Trong
10 nguyên nhân gây nên đình động và suy thoái phổ biến trong cộng đồng và các tổ
chức cũng như đảng phái không cộng sản tại hải ngoại, nguyên nhân Đào Tăng Dực
cho là quan trọng nhất là “sự vắng bóng của một lực lượng chính trị đối trọng với Đảng CSVN”.
Đào Tăng Dực viết: “Đã nhiều thập niên qua, quần chúng trong lẫn ngoài nước mong mỏi
sự xuất hiện của một lực lượng chính trị đại diện cho người Việt quốc gia trong
nước lẫn hải ngoại, được quốc tế công nhận, hầu đối trọng với CSVN. Tuy nhiên đến
ngày hôm nay, vẫn chưa thấy xuất hiện và điều này củng cố sự tuyệt vọng và mất
niềm tin của một số người”. Về vấn đề này, đúng như Đào Tăng Dực
đánh giá là “Quan trọng nhất”. Chính phủ Mỹ đã có âm mưu và thực hiện âm mưu
này từ hơn 40 năm qua. Ngày 18 và 19/10 /1983, Chính phủ Mỹ mở hội nghị về “dân
chủ hóa các nước xã hội chủ nghĩa” nhằm mục đích “xác định và tìm biện pháp
thúc đẩy tự do hóa và dân chủ hóa trong chính quyền cộng sản, giúp đỡ họ tiến
hành cuộc đấu tranh giành quyền tự do”(!). Trong Hội nghị, ngoại trưởng Mỹ
Shultz tuyên bố : “Phải thông qua tuyên truyền nhân quyền, liên minh mọi lực lượng
để ủng hộ sự xuất hiện của những thế lực đòi dân chủ ở các nước cộng sản, giúp đỡ
cuộc đấu tranh giành tự do của họ”(!). Và Mỹ quyết định thành lập “quỹ giành
dân chủ toàn quốc Mỹ, nhằm giúp đỡ phong trào dân chủ các nước xã hội chủ nghĩa”.
Thực tiễn ở Liên Xô và Đông Âu năm 1990, hay cuộc khủng hoảng chính trị ở Trung
Đông, Bắc Phi từ cuối năm 2010, năm 2012 đã cho thấy: các thế lực bên ngoài đặc
biệt chú trọng thúc đẩy, hình thành các tổ chức XHDS theo tiêu chí phương Tây,
từng bước tạo ra tổ chức đối lập, hình thành xã hội đa đảng; áp đặt các điều kiện
về chính trị, kinh tế, văn hóa theo kiểu của họ, thực hiện “Cách mạng màu”,
“Mùa xuân Ả Rập” … coi đó là phương thức hoạt động chủ yếu nhằm lật đổ chế độ
xã hội ở các quốc gia này.
Đối
với Việt Nam, đã nhiều thập kỷ qua, các thế lực thù địch điển hình là tổ chức
Việt Tân tìm mọi cách tạo “môi trường” cho sự xuất hiện ở nước ta các tổ chức
chính trị đối lập với Đảng Cộng sản Việt Nam, thông qua hoạt động dưới vỏ bọc
XHDS để làm suy yếu, vô hiệu hóa vai trò lãnh đạo của Đảng, sự quản lý của Nhà
nước. Bọn chúng tìm mọi cách thúc đẩy hình thành thể chế “đa nguyên chính trị, đa
đảng đối lập” mà tiền đề là hình thành các tổ chức XHDS chính trị. Về tổ chức,
các tổ chức XHDS thường được tạo dựng bởi những nhân vật có quan điểm chính trị
đối lập, những người “bất đồng chính kiến” được gọi là “ngọn cờ”. Về thủ đoạn
chính trị , các tổ chức XHDS thường dựa vào cơ sở pháp lý quốc gia và quốc tế.
Về khẩu hiệu, các tổ chức XHDS thường tuyên bố mục tiêu của họ là vì quyền lợi
của người dân, vì sự tiến bộ của xã hội và chỉ hoạt động “ôn hòa”, “bất bạo động”.
Tuy nhiên, trong thực tế hoạt động của họ luôn hướng vào mục tiêu làm xói mòn
uy tín, công kích vào chế độ và đảng cầm quyền. Đồng thời họ tuyên truyền các
quan điểm dân chủ, nhân quyền của phương Tây, bất chấp các đặc thù về truyền thống
lịch sử, văn hóa, hoàn cảnh chính trị và pháp luật quốc gia.Về phương thức hoạt
động, trước hết bọn chúng lợi dụng quy định của Hiến pháp, các công ước quốc tế
về quyền con người thu hút người tham gia, đăng tải bài viết, cổ vũ, thành lập
nhóm sáng lập hội, đoàn để thúc đẩy ở Việt Nam một mô hình XHDS độc lập về
chính trị, nằm ngoài sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam, không chịu sự quản
lý của Nhà nước. Bọn chúng kêu gọi thúc đẩy nhanh chóng các tổ chức phi chính
phủ Việt Nam, kêu gọi móc nối giữa các tổ chức XHDS này với các NGOs quốc tế;
kêu gọi phong trào dân sự cần được đẩy mạnh, không chỉ là diễn đàn trên mạng,
mà phải hình thành các hội, nhóm công khai trong đời sống (như chúng đã thành lập
những cái gọi là “Hội Anh em dân chủ”, “Hội Phụ nữ nhân quyền”, “Hội Cựu tù
nhân lương tâm”, “Hiệp hội dân oan Việt Nam”… mà không thể hoạt động hoặc hoạt động
không được như chúng kỳ vọng). Được các tổ chức quốc tế không thân thiện với Việt
Nam hậu thuẫn, nhưng các tổ chức, các đảng phái không cộng sản tại hải ngoại,
như đảng Việt Tân, hay “Đệ tam cộng hòa”, rất tích cực thực hiện điều quan trọng
nhất này, nhưng cho đến nay vẫn “chưa thấy xuất hiện một tổ chức
chính trị đối trọng với CSVN”.Và xin nói chắc chắn rằng không bao
giờ, tại Việt Nam, các thế lực thù địch có thể thành lập được tổ chức chính trị
đối trọng với Đảng Cộng sản Việt Nam. Vì Việt Nam không cho thành lập các hội,
các tổ chức không đủ điều kiện theo quy định tại Nghị định 45/2010/NĐ-CP của
Chính phủ. Tức là không cho thành lập và hoạt động các hội độc lập về chính trị,
nằm ngoài sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam, không chịu sự quản lý của Nhà
nước. Ở Việt Nam, thể chế quản lý tổ chức và hoạt động của các tổ chức xã hội
phải phù hợp và đáp ứng được cơ chế vận hành của thể chế chính trị: Đảng lãnh đạo,
Nhà nước quản lý, Nhân dân làm chủ.
Đại đa
số người Việt Nam đang sinh sống, học tập và lao động ở nước ngoài đang nỗ lực
vươn lên để có địa vị pháp lý vững chắc, ổn định cuộc sống, phát triển kinh tế,
tuân thủ pháp luật và hội nhập vào xã hội sở tại. Nhà nước Việt Nam coi cộng đồng
người Việt Nam ở nước ngoài là một bộ phận không tách rời của cộng đồng dân tộc
Việt Nam và mong muốn cộng đồng người Việt Nam ở nước ngoài trở thành cầu nối,
góp phần thúc đẩy quan hệ tốt đẹp giữa Việt Nam với các nước. Đào Tăng Dực, ông
là người “đã tham gia tiến trình dân chủ hóa từ hải ngoại ngay sau ngày 30
tháng 4 năm 1975” và đến nay quan trọng nhất là ông cũng đã nhận
ra sự thất bại của “tiến trình dân chủ hóa đất nước từ hải ngoại” và “thất vọng, chán nản vì hiện tượng đình động và suy thoái phổ biến
trong cộng đồng và các tổ chức cũng như đảng phái không cộng sản tại hải ngoại”. Vì
vậy, tôi có lời khuyên ông hãy nghĩ và làm theo cách nghĩ, cách làm của đa số
người Việt Nam ở nước ngoài. Ít nhất là giảm và nhiều hơn là không có những
hành động chống phá, làm tổn hại đến lợi ích quốc gia – dân tộc.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét