Một trong những vấn đề mà các thế lực thù địch, phản động thường
lợi dụng để chống phá Việt Nam là tự do tôn giáo. Gần đây, mượn cớ một số trường
hợp công dân Việt Nam theo các tôn giáo vi phạm pháp luật bị các cơ quan bảo vệ
pháp luật áp dụng các biện pháp xử lý, họ xuyên tạc cho rằng Việt Nam “đàn áp
tôn giáo”; “không có tự do tôn giáo”… Chưa dừng ở đó, họ còn trắng trợn vu cáo
rằng Đảng và Nhà nước Việt Nam “bóp nghẹt” tự do tôn giáo…
Những luận điệu ấy là rất nguy hiểm, bởi các thế lực thù địch,
phản động mưu toan thông qua luận điệu đó để chính trị hóa, quốc tế hóa vấn đề
tự do tôn giáo ở Việt Nam, hạ thấp uy tín của Việt Nam trên trường quốc tế và
kêu gọi bên ngoài can thiệp vào công việc nội bộ của Việt Nam. Nhưng sự thật vẫn
là sự thật, thực tiễn sinh động đời sống tôn giáo, tín ngưỡng ở Việt Nam đã bác
bỏ hoàn toàn những luận điệu sai trái đó.
Việt Nam là một quốc gia đa tôn giáo, tín ngưỡng. Chính sách
nhất quán của Đảng và Nhà nước Việt Nam là tôn trọng và bảo đảm quyền tự do tín
ngưỡng, tôn giáo của công dân. Quyền tự do tín ngưỡng và tự do không tín ngưỡng
của công dân Việt Nam được quy định rõ trong Hiến pháp và được bảo đảm trên thực
tế.
Hiến pháp đầu tiên (năm 1946) của nước Việt Nam dân chủ cộng
hòa (nay là nước Cộng hòa XHCN Việt Nam) và các bản Hiến pháp sau này đều luôn
khẳng định quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo là một trong các quyền cơ bản của
con người. Điều 24, Hiến pháp nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam năm 2013
đã khẳng định: “(1). Mọi người có quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo, theo hoặc
không theo một tôn giáo nào. Các tôn giáo bình đẳng trước pháp luật; (2). Nhà
nước tôn trọng và bảo hộ quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo; (3). Không ai được
xâm phạm tự do tín ngưỡng, tôn giáo hoặc lợi dụng tín ngưỡng, tôn giáo để vi phạm
pháp luật”. Cùng với việc khẳng định trong Hiến pháp, Quốc hội,
Chính phủ Việt Nam đã ban hành các luật, pháp lệnh, nghị định, đặc biệt là Luật
Tín ngưỡng, Tôn giáo, nhằm thể chế hóa đường lối, chủ trương chính sách về tín
ngưỡng, tôn giáo, bảo đảm cho công dân thực hiện quyền về tự do tín ngưỡng, tôn
giáo theo khuôn khổ pháp luật.
Ở Việt Nam có hầu hết các tôn giáo lớn với đông đảo tín đồ,
chức sắc, nhà tu hành. Đến nay, Nhà nước Việt Nam đã công nhận 36 tổ chức tôn
giáo thuộc 16 tôn giáo khác nhau, với trên 6,5 triệu tín đồ tôn giáo (chiếm 27%
dân số cả nước), hơn 54.000 chức sắc, 135.000 chức việc và 29.658 cơ sở thờ tự.
Việt Nam cũng có hàng nghìn nhóm sinh hoạt tôn giáo tập trung, trong đó có các
nhóm sinh hoạt tôn giáo tập trung của người nước ngoài cư trú hợp pháp tại Việt
Nam.
Cùng với việc công nhận tư cách pháp nhân, mở mang cơ sở thờ
tự, các tổ chức tôn giáo ở Việt Nam đều xây dựng đường hướng hoạt động tiến bộ:
gắn bó, đồng hành với dân tộc, hoạt động tôn giáo tuân thủ pháp luật, ủng hộ và
tích cực tham gia vào công cuộc xây dựng và bảo vệ Tổ quốc Việt Nam xã hội chủ
nghĩa. Các tổ chức tôn giáo được tham gia vào đời sống chính trị xã hội. Quốc hội
khóa XV có 5 vị chức sắc trúng cử đại biểu. Ở cấp tỉnh, có 88 chức sắc, chức việc
và 35 tín đồ các tôn giáo trúng cử đại biểu hội đồng nhân dân; cấp huyện là gần
500 người và cấp xã là hơn 5.600 người. Quan hệ quốc tế trong các tôn giáo cũng
ngày càng được mở mang, cải thiện. Nhiều giáo hội không chỉ gửi người trẻ tuổi
đi đào tạo ở nước ngoài mà còn tham dự hàng loạt các hội nghị tôn giáo quốc tế,
tiếp nhận các chương trình đầu tư hoạt động từ thiện của các tổ chức tôn giáo
quốc tế, các tổ chức phi chính phủ, v.v…
Chỉ cần điểm qua những nét chính như vậy đã đủ thấy bức tranh
tôn giáo ở Việt Nam là rất sáng sủa. Mọi tôn giáo ở Việt Nam đều được tạo điều
kiện để phát triển, hoạt động theo quy định của luật pháp. Mọi giáo dân chân
chính đều phấn đấu sống “tốt đời, đẹp đạo”, gắn “đạo” với “đời”, các tôn giáo đồng
hành với dân tộc.
Mượn cớ một số trường hợp công dân Việt Nam theo các tôn giáo
vi phạm pháp luật bị các cơ quan bảo vệ pháp luật áp dụng các biện pháp xử lý,
để nói rằng Việt Nam “đàn áp tôn giáo”, “không có tự do tôn giáo”… là một sự
xuyên tạc, vu cáo trắng trợn. Cần phải nhắc lại rằng, không chỉ ở Việt Nam mà với
mọi quốc gia trên thế giới, tôn giáo không thể đứng trên pháp luật, đứng ngoài
pháp luật. Giáo dân trước hết là công dân, mọi công dân Việt Nam đều bình đẳng
trước pháp luật. Khi phạm vào các tội được quy định trong pháp luật, thì dù
công dân đó có đạo hay không có đạo đều chịu sự trừng phạt của pháp luật một
cách bình đẳng. Tự do tôn giáo không thể bị đánh lận với những đối tượng lợi dụng
tôn giáo để thực hiện hành vi phạm pháp. Ở Việt Nam không bao giờ có chuyện đàn
áp tôn giáo, mà chỉ có những đối tượng vi phạm pháp luật Việt Nam bị xử lý mà
thôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét