Ông Mạc Văn Trang (MVT) hay ai đó trách cứ cái tít trên là xách mé, thiếu lịch sự, không trọng người cao tuổi…, cũng đành vậy. Tuy nhiên, “tiên trách kỷ, hậu trách nhân”, tít trên chỉ là “nhái”/bắt chước ông MVT mà thôi mà. Bắt chước cách ăn nói xách mé; bắt chước kiểu “khen đểu” của ông trong bài “Tuyên giáo ta tài thật!” phóng lên trang Tiếng Dân ngày 16/3 này.
Nếu cái sự xách mé đó chỉ là sự cố ngôn từ, thì có thể bỏ qua. Nhưng, nghi lắm! Ông MVT học vị học hàm đầy mình sao có thể bất cẩn. Nghĩa là, “chủ kiến” của ông là thế, nhằm đánh giá, nhận định tính chất, công việc mà những người làm tuyên giáo của Cộng sản Việt Nam lâu nay.
Nhưng sai toét. Bài viết trên của ông MVT tuyền những quy kết, áp đặt – điều mà người viết lách tối kỵ. Nực cười, ông MVT thực hiện hành vi đó khi ông đang uốn nắn đạo đức cho thiên hạ với một thái độ ngạo mạn, kẻ cả, lấy mình làm “gương”, rằng: “khen – chê đều phải có xúc cảm: “Cái xấu, ác, vô lý hiện ra, mình thấy bức xúc thì phải lên tiếng; cái tốt đẹp làm mình xúc động thì mình khen ngay”. Thậm chí, ông còn to gan chỉ trích, mỉa mai những cơ quan báo chí và nhà báo Việt Nam chỉ “khen kiểu “báo cáo thành tích”…Khen kiểu đó dễ lắm, không cần tình cảm, xúc cảm… chỉ cần đúng định hướng của Tuyên giáo là OK”.
Không biết gặp những dòng này của vị giáo sư cao niên MVT, cánh báo chí đang tụ nhau ở Hội Báo toàn quốc 2024, tổ chức tại TP.HCM, sẽ nghĩ gì? Họ sẽ ân hận về những gì họ đã viết, đã làm chắc? Hay ân hận về những tuyến bài phản ảnh các hoạt động quyên góp, cứu trợ đồng bào miền Trung bị thiên tai năm nào chẳng hạn? Ân hận về những bài viết về góp phần đấu tranh bảo vệ chủ quyền biển đảo thiêng liêng, trong đó có việc đấu tranh đòi Trung Quốc rút Giàn khoan Hải Dương 981 ra khỏi vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa của nước ta hồi tháng 5/2014, chăng? Ân hận về các bài viết đề cao tinh thần và đạo lý “uống nước nhớ nguồn”, nêu bật lòng biết ơn những người đã ngã xuống vì Tổ quốc, chăng? Ân hận về việc đã kỳ công thực hiện các phóng sự biểu dương những tấm lòng cao cả, như tuyến bài về “Ngọn lửa Hải An” chăng? Ân hận về việc đã lao vào tâm dịch để thực hiện các phóng sự xúc động thời điểm đại dịch COVID-19? Hoặc nữa, ân hận vì đã thực hiện những bài viết chống tham nhũng góp phần vào ngọn lửa “lò” chống tiêu cực hừng hực trong thời gian qua?…
Không. Những người làm báo Việt Nam không thế. Không, bởi những tuyến bài đó, cũng như trăm nghìn bài báo khác, được các nhà báo Việt Nam làm nên, viết ra từ trách nhiệm và tấm lòng với Tổ quốc và nhân dân, đồng bào. Viết ra từ tình yêu cái thiện, ghét cái ác. Viết ra từ sự thấu hiểu tự giác trách nhiệm, nghĩa vụ của người cầm bút…
Cho dù còn nhiều hạn chế, khuyết điểm, thậm chí sai sót, nhưng công lao, cống hiến của các nhà báo Việt Nam là không thể phủ nhận, và trong thực tế, đã được nhân dân và xã hội ghi nhận. Nhiều bài viết, như loạt bài “Ngọn lửa Hải An” mà các cơ quan báo chí Việt Nam thực hiện năm 2019, từng tạo nên những tác động tích cực tới mức: Sau câu chuyện hiến giác mạc của bé gái 7 tuổi Hải An (Hà Nội) giúp 2 người sống trong bóng tối nhìn thấy cuộc sống (tháng 2-2018), một làn sóng đăng ký hiến tạng đã lan toả trong cộng đồng với hàng chục ngàn người đăng ký hiến tặng mô, tạng”. Thực tế đó đồng nghĩa những lời lẽ của ông MVT không chỉ thiếu khách quan mà còn xúc phạm nặng nề những người làm báo chân chính trong hệ thống báo chí cách mạng Việt Nam.
Định kiến tới mức cay cú đã khiến ông MVT vi phạm nghiêm trọng chính nguyên tắc tôn trọng sự thật mà lâu nay ông từng nhiều lần ngạo mạn và hợm lĩnh dạy dỗ người khác. Bằng chứng, ông đã xuyên tạc sự thật về ngành tuyên giáo, khi viết rằng: “Chức năng, nhiệm vụ của Tuyên giáo là an ninh tư tưởng, làm sao tuyên truyền, giáo dục cho toàn Đảng, toàn Quân, toàn Dân từ nhi đồng đến các cụ phụ lão nghĩ giống nhau, nói giống nhau theo định hướng của Tuyên giáo là thành công. Còn làm thì Tuyên giáo đâu có chịu trách nhiệm…”.
Thưa ông MVT, thử hỏi, ông tìm đâu ra cái gọi là “chức năng, nhiệm vụ…” kỳ quái đó? Và từ đó, vừa suy diễn, vừa quy chụp một cách thô thiển về cái gọi là “định hướng”, “thành công” của ngành tuyên giáo?
Không dẫn ra được, không trả lời được để chứng minh mình đúng, thì quả tang, ông MVT là người xuyên tạc sự thật. Tự ông “vạch áo cho người xem lưng” nhé.
Trên đã “nhái” cái tít của ông MVT. Kết bài, lại “nhái” cách kết của ông vậy, rằng: “Ôi, cái ông MVT, tài đến thế là cùng!”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét