Thời
gian gần đây, trên các trang mạng rộ lên một loạt bài về “Chương trình lớp 10 mới:
Học sinh không cần học môn lịch sử, môn vật lý nếu không thích”. Với Chương
trình mới này, “học sinh lớp 10 sẽ không phải học lịch sử hay hóa học, sinh học,
các em cũng có thể không cần học môn lịch sử hay địa lý nếu không muốn, và các
em hoàn toàn có thể chọn các môn như âm nhạc, hay giáo dục kinh tế và pháp luật,…
tùy thuộc vào sở thích và định hướng tương lai của các em”.
Đọc
những dòng trên, một cô giáo dạy môn lịch sử bậc trung học phổ thông phải thốt
lên: “Một đất nước luôn tự hào mấy ngàn năm văn hiến, một dân tộc luôn tự hào với
truyền thống hào hùng trong lịch sử, một nền giáo dục vốn dựa trên nền tảng lịch
sử, văn hóa, dân tộc với đạo lý truyền thống tốt đẹp thì phải tôn trọng lịch sử.
Dù dưới bất kỳ hình thức gì đi nữa thì bỏ đi môn lịch sử sẽ là một sai lầm to lớn
bởi chúng ta sẽ đào tạo ra một thế hệ công dân không nhớ tới quá khứ và cội nguồn
của mình”. Vị giáo viên này phản biện: “Xưa nay, học sinh vốn ngại học sử, đến
nay Bộ Giáo dục và Đào tạo lại tiếp tục đưa môn học này thành môn học tự chọn
trong tổ hợp 3 môn thì khác nào “khai tử” môn lịch sử?”. Cô giáo dạy sử nghẹn
ngào nói: “Hiện nay, nhiều người trẻ gần như không hiểu biết về lịch sử dân tộc,
vẫn coi Quang Trung và Nguyễn Huệ là anh em. Điều gì sẽ xảy ra khi giới trẻ
không biết gì về lịch sử nước nhà, hoặc nếu biết cũng lơ mơ, ngây ngô, trong
khi các thông tin méo mó lịch sử thì tràn lan trên mạng xã hội?…”.
Những
lời tâm sự trên đây của vị giáo viên môn lịch sử rất chân thành khi chúng ta tưởng
nhớ đến Chủ tịch Hồ Chí Minh nói về lịch sử nước ta. Năm 1941, Người có hai tác
phẩm viết về lịch sử Việt Nam.
Tác
phẩm thứ nhất: “Nên học sử ta”:
“Dân
ta phải biết sử ta,
Cho
tưởng gốc tích nước nhà Việt Nam”1.
Theo
Người: “Dân ta phải biết sử ta. Sử dạy cho ta những chuyện vẻ vang của tổ tiên
ta. Dân tộc ta là con Rồng cháu Tiên, có nhiều người tài giỏi đánh Bắc dẹp Nam,
yên dân trị nước, tiếng để muôn đời… Những vị anh hùng ấy vì nước vì dân mà làm
nên sự nghiệp kinh thiên động địa. Nhờ những vị dân tộc anh hùng ấy mà nước ta được
tự do, độc lập, lừng lẫy ở Á Đông”2. Theo Người, thì
sử dạy cho ta bài học lúc nào dân ta đoàn kết muôn người như một thì nước ta độc
lập, tự do. Trái lại, lúc nào dân ta không đoàn kết thì bị nước ngoài xâm lấn.
Vì vậy, quan điểm của Người là phải biết đoàn kết chống giặc ngoại xâm để khôi
phục lại nền độc lập, tự do cho Tổ quốc. Đó là lý do Người khuyên chúng ta “nên
học sử ta”3.
Tác
phẩm thứ hai: “Lịch sử nước ta”. Trong tác phẩm này, Người lại viết:
“Dân
ta phải biết sử ta,
Cho
tường gốc tích nước nhà Việt Nam.
Kể
năm hơn bốn nghìn năm,
Tổ
tiên rực rỡ, anh em thuận hòa”4.
Tác
phẩm “Lịch sử nước ta” là một bài thơ dài (diễn ca) do Chủ tịch Hồ Chí Minh viết
vào khoảng cuối năm 1941, tại Cao Bằng, xuất bản các năm 1942, 1947, 1949.
Tập
diễn ca lịch sử này được viết để làm tại liệu học tập cho các lớp huấn luyện
cán bộ trước Cách mạng tháng Tám năm 1945, nhằm giáo dục và động viên nhân dân
ta phát huy truyền thống lịch sử vẻ vang của dân tộc, góp phần chuẩn bị cho
Cách mạng tháng Tám năm 1945.
Lịch
sử nước ta đã in sâu vào tâm trí đồng bào cả nước. Nhiều người đã thuộc lòng
toàn văn diễn ca này.
Đọc
“Nên học sử ta” và diễn ca “Lịch sử nước ta”, thấy Chủ tịch Hồ Chí Minh rất coi
trọng lịch sử nước nhà, coi đây là một vấn đề không thể thiếu trong đời sống
sinh hoạt chính trị và sinh hoạt xã hội. Lịch sử Việt Nam không những mang tính
truyền thống, mà còn ảnh hưởng rất lớn đến hiện tại và tương lai, nên cần phải
học.
Lịch
sử là gì? Xét dưới góc độ triết học, đó là nguyên tắc nhận thức các sự vật và
hiện tượng trong sự phát triển, sự hình thành của chúng, trong mối quan hệ của
chúng với những điều kiện lịch sử cụ thể. Quan điểm lịch sử là cách xem xét hiện
tượng như là sản phẩm của sự phát triển lịch sử nhất định, theo quan điểm cho rằng,
những hiện tượng đó phát sinh như thế nào, phát triển như thế nào và đã đi tới
tình trạng hiện nay ra sao. Là một phương pháp nghiên cứu lý luận nhất định,
quan điểm nhận thức về lịch sử là sự xác định sự biến đổi, trong đó, thể hiện sự
hình thành những đặc tính và những mối liên hệ đặc thù của các sự vật quy định
bản chất, tính đặc thù về chất của lịch sử. Quan điểm lịch sử đòi hỏi bắt buộc
phải thừa nhận tính chất kế thừa và không thể đảo ngược của những biến đổi của
sự kiện lịch sử. Vì vậy, quan điểm lịch sử đã trở thành một trong những nguyên
tắc quan trọng nhất của khoa học, gọi là khoa học lịch sử, cho phép khoa học lịch
sử vẽ nên bức tranh toàn cảnh về các sự kiện lịch sử theo phương pháp biện chứng.
Bản thân nó giải thích bản chất và những hiện tượng xã hội phức tạp như lịch sử
nhà nước, lịch sử giai cấp và đấu tranh giai cấp,…, đưa ra những dự đoán về chủ
nghĩa xã hội nhất định thay thế chủ nghĩa tư bản, là điều không thể tránh khỏi.
Quan điểm của triết học, xã hội học, lôgích học tư sản hiện đại là phủ nhận
nguyên tắc về quan điểm lịch sử, chống lại quan điểm lịch sử hoặc giải thích nó
một cách méo mó theo kinh nghiệm chủ nghĩa.
Nói
đến lịch sử không thể không nói đến lôgích. Giữa lịch sử và lôgích có mối liên
hệ biện chứng với nhau, đan xen vào nhau, tác động vào nhau, tạo thành thể thống
nhất. Lịch sử và lôgích đều là những phạm trù triết học nói lên những đặc điểm
quan trọng của quá trình phát triển, cũng như mối tương quan giữa sự phát triển
lịch sử và lôgích. Lịch sử là những sự kiện xảy ra trong đời sống xã hội, còn
lôgích là sự tổng kết những sự kiện đó. Lịch sử thể hiện quá trình hiện thực của
sự xuất hiện và sự hình thành một sự kiện nào đó; lôgích thì thể hiện những mối
tương quan, những quy luật liên hệ và tác động lẫn nhau giữa các mặt của sự kiện
đó, đang tồn tại trong trạng thái phát triển của nó. Lịch sử quan hệ với lôgích
như là quá trình phát triển quan hệ với kết quả của nó, trong đó, những mối
liên hệ đã được hình thành một cách tuần tự trong tiến trình của lịch sử hiện
thực. Tính thống nhất giữa lịch sử và lôgích được thể hiện ở chỗ tính lịch sử
chứa đựng tính lôgích ở mức độ mà mọi quá trình phát triển đều bao hàm khuynh hướng
khách quan, tính tất yếu của nó. Lịch sử và lôgích được thể hiện ở mối tương
quan và sự lệ thuộc lẫn nhau, tác động vào nhau, gặp nhau ở yếu tố lịch sử. Lịch
sử và lôgích đều hình thành cơ cấu đặc thù của nó, chứa đựng quá trình hình
thành và phát triển của nó: lôgích bao hàm cái lịch sử và phản ánh vào lôgích,
tạo thành thể thống nhất của lịch sử.
Nhiệm
vụ của nghiên cứu lịch sử là phát hiện những sự kiện và những tiền đề định hình
cụ thể của những hiện tượng này hay hiện tượng khác, phát hiện tính chất tuần tự
lịch sử của những bước quá độ, từ những giai đoạn tất yếu lịch sử này sang giai
đoạn tất yếu lịch sử khác. Tầm quan trọng của lịch sử không thể thiếu trong đời
sống xã hội.
Nhiệm
vụ nghiên cứu của lôgích là phân tích những điểm cần nhấn trong lịch sử để phân
tích bằng lý luận, nhằm làm phong phú thêm những sự kiện lịch sử và mang tính tổng
kết của lịch sử.
Nhưng
xét cho cùng, lôgích cũng là lịch sử và lịch sử cũng là lôgích, chỉ khác nhau ở
chỗ lịch sử mang tính cụ thể, còn lôgích mang tính khái quát.
Qua
sự phân tích trên đây, thấy rằng, lịch sử mà thoát khỏi lôgích sẽ rơi vào “lịch
sử chay”, trong khi đó, nếu lôgích thoát khỏi lịch sử, cũng sẽ rời vào “lôgích
chay”, lôgích sẽ không có cơ sở để tổng kết lịch sử. Vì vậy, quan điểm lịch sử
của ta là lịch sử bao giờ cũng gắn với lôgích, tạo thành mối quan hệ biện chứng:
lịch sử – lôgích.
Những
điều trên đây đã nêu, đặt ra cho chúng ta là không nên đặt vấn đề không cần học
sử nếu không muốn, vì đặt vấn đề như vậy sẽ hạ thấp vai trò của lịch sử, trong
khi Chủ tịch Hồ Chí Minh dạy chúng ta “nên học sử ta”.
GS. TS. Đàm Đức Vượng
——
1.
Hồ Chí Minh: Toàn tập, 15 tập, Nxb Chính trị quốc gia, Hà Nội,
2011, tập 3, tr. 255.
2.
Hồ Chí Minh: Toàn tập, 15 tập, Nxb Chính trị quốc gia, Hà Nội,
2011, tập 3, tr. 255.
3.
Hồ Chí Minh: Toàn tập, 15 tập, Nxb Chính trị quốc gia, Hà Nội,
2011, tập 3, tr. 255.
4.
Hồ Chí Minh: Toàn tập, 15 tập, Nxb Chính trị quốc gia, Hà Nội,
2011, tập 3, tr. 259.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét