Thứ Tư, 22 tháng 5, 2024

"Lý Tưởng" của Gã hề mang tên Việt Tân



Tân hôm qua và sáng hay vẫn nuôi hy vọng vào một “kịch bản” đại tướng Tô Lâm không được Quốc hội tín nhiệm bầu chủ tịch nước.
Và sáng nay, khi thấy quốc hội công bố kết quả biểu quyết với số phiếu tín nhiệm tuyệt đối bầu đại tướng Tô Lâm giữ chức chủ tịch nước, chắc Vịt Tân tăng xông mà ngất.
Những kịch bản mà Tân vẽ ra hòng làm hoang mang dư luận, nhiễu loạn nhân tâm cuối cùng cũng bị bóc mẽ và đổ bể.
Bộ chính trị đã giới thiệu, Trung ương Đảng đặt niềm tin, Quốc hội tín nhiệm thì làm gì có cửa cho ước mơ của Tân.
Dù chính trường Việt Nam có biến động ở những con người cụ thể vì sai phạm, nhưng tổng thể chính trị thì rất ổn định.

Nên Tân cứ hát bài “giấc mơ trưa” đi!

Thứ Hai, 20 tháng 5, 2024

Moi sự xuyên tạc, chống phá Chủ tịch Hồ Chí Minh đều vô ích!

 


1. Lâu nay những kẻ vô công rỗi nghề, lực lượng thù địch, phản động thường nghĩ ra lắm trò xuyên tạc, hòng bôi nhọ danh dự, hạ thấp uy tín, bóp méo hình tượng Hồ Chí Minh, chống phá cách mạng Việt Nam. Chắc chắn, bạn đọc là người có hiểu biết, có văn hóa thì dễ dàng nhận rõ âm mưu, thủ đoạn của bọn chúng.

Điển hình là viết bài “Vấn nạn Hồ Chí Minh là một hay hai nhân vật khác nhau” của Nguyễn Văn Thái, trong đó loay hoay cắt nghĩa, tìm lý lẽ minh chứng Hồ Chí Minh đã chết năm 1932-1933, viện dẫn kết quả nghiên cứu của giáo sư Đài Loan Hồ Tuấn Hùng, rồi kết luận: Hồ Chí Minh chính là Hồ Tập Chương người Trung Quốc.

Bài viết “Đề nghị làm sáng tỏ vụ việc Chủ tịch Hồ Chí Minh là người Việt Nam hay Đài Loan” của Phạm Quế Dương bịa đặt rằng: “Năm 1957, cụ Hồ Chí Minh về thăm quê Kim Liên, huyện Nam Đàn, tỉnh Nghệ An mà không thắp hương mộ thân mẫu là cụ Hoàng Thị Loan. Năm 1945, khi bắt đầu làm Chủ tịch nước, bà chị là Nguyễn Thị Thanh ở quê ra thăm, cụ Hồ tránh mặt, không dám gặp, chỉ cử 2 cán bộ cao cấp tiếp”.

Bài viết “Hồ Chí Minh là ai?” của Nguyễn Gia Định, cố tình đưa ra lý lẽ chứng minh “Hồ Chí Minh – Nguyễn Ái Quốc – Nguyễn Sinh Cung: ba không thể là một”. Còn Le Nguyen thì tỏ vẻ là người hiểu biết rõ về cuộc đời, thân thế sự nghiệp của Hồ Chí Minh để kể chuyện bịa đặt: “Lúc ông Cả Khiêm tức Nguyễn Sinh Khiêm (anh cả của Nguyễn Tất Thành) và bà Nguyễn thị Thanh (chị của Nguyễn Tất Thành) còn sống ở Nghệ An, Chủ tịch Hồ Chí Minh không hề về quê nhà để thăm hai anh, chị ruột. Thậm chí khi hai người nầy qua đời, Hồ Chí Minh cũng không về Nghệ An để phúng điếu. Ðối với gia đình xem như là người xa lạ và tuyệt tình. Thậm chí một hành vi nghĩa tử nghĩa tận đối với cái chết của anh và chị ruột, Hồ Chí Minh cũng không làm. Trong suốt thời gian làm chủ tịch, Hồ Chí Minh không bao giờ tổ chức được một buổi ăn sum họp gia đình hay kỵ giỗ cha mẹ, ông bà tổ tiên. Thái độ này của Hồ Chí Minh phản ánh một tâm lý hoàn toàn khác biệt với tâm lý  của Nguyễn Tất Thành”.

Sự thâm độc của Trần Mai Trung thể hiện rõ qua bài viết: “Những khúc quẹo cuộc đời”, vu khống: 1- “Nếu ông Sắc còn sống đến năm 1953 thì chắc bị ông Hồ chôn sống trong cuộc Cải cách ruộng đất vì làm Tri huyện và đánh chết người dân”; 2- bịa đặt: “Sau khi cha bị mất chức, Nguyễn Tất Thành đành nghỉ học, hi vọng làm quan như cha không thành. Ông Sắc nhờ ông Phan giúp đỡ Thành đến Pháp tìm tương lai”; 3- dựng chuyện: “Nguyễn Tất Thành đến Pháp để kiếm sống chứ không vì yêu nước; đến Liên Xô học tập hy vọng có việc làm kiếm lương hằng tháng, chứ không phải vì cách mạng Việt Nam”; 4- đặt điều: “Quốc tế cộng sản và Đảng CS Liên Xô đánh giá khả năng của Hồ Chí Minh “dưới trung bình, làm việc không chuyên nghiệp, không có tinh thần cách mạng”; quy kết kiểu phản động: “Hồ Chí Minh đi theo chủ nghĩa Marx-Lenin, góp phần xây dựng thế giới đại đồng, vô tổ quốc. Đã là vô tổ quốc thì không thể gọi là yêu nước. Hồ và đảng CS sử dụng những kỹ thuật đấu tranh do QTCS huấn luyện, giành ngọn cờ dân tộc, độc quyền kháng chiến, giết hại hàng chục ngàn người Việt Nam yêu nước trong các đảng phái Quốc gia đang chống Pháp”!.

2. Những luận điệu nêu trên quả là suy luận mù của kẻ rỗi hơi, bất tài, bất nhân. Những tri thức về cuộc đời, thân thế, sự nghiệp, di sản của Hồ Chí Minh đã được các nhà khoa học Việt Nam và thế giới nghiên cứu, đánh giá rất rõ ràng, có căn cứ. Hồ Chí Minh là anh hùng giải phóng dân tộc, Danh nhân văn hóa thế giới; không chỉ đóng góp to lớn cho sự nghiệp cách mạng Việt Nam và tạo dựng tự do, ấm no, hạnh phúc của nhân dân Việt Nam mà còn đóng góp to lớn cho tiến bộ nhân loại.

“Từ ngày bị đế quốc xâm chiếm, nước ta là một xứ thuộc địa, dân ta là vong quốc nô, Tổ quốc ta bị giày xéo dưới gót sắt của kẻ thù hung ác. Trong mấy mươi năm khi chưa có Đảng, tình hình đen tối như không có đường ra”[i], khi đất nước yêu cầu khẩn thiết về con đường cứu nước vừa giải phóng dân tộc đồng thời giải phóng giai cấp, Hồ Chí Minh là người đáp ứng được yêu cầu khẩn thiết ấy của dân tộc Việt Nam. Để làm được điều đó, Hồ Chí Minh Người đã phải đối diện với nhiều gian truân, vào tù ra tội, vượt qua bao sóng gió, vừa lao động kiếm sống vừa tìm hiểu thời cuộc, trải qua các bước khảo cứu đầy tính tư duy độc lập, sáng tạo: Không đi theo con đường của các vị tiền bối, tìm hiểu một số cuộc cách mạng tư sản, cuối cùng tìm được và quyết định đi theo con đường Cách mạng Tháng Mười Nga năm 1917. Vì Người nhận thấy: “Bây giờ học thuyết nhiều, chủ nghĩa nhiều, nhưng chủ nghĩa chân chính nhất, chắc chắn nhất, cách mệnh nhất là chủ nghĩa Lênin”, “chỉ có chủ nghĩa xã hội, chủ nghĩa cộng sản mới giải phóng được các dân tộc bị áp bức và những người lao động trên thế giới khỏi ách nô lệ”[ii].

Sau khi tìm được con đường cứu nước phù hợp, Hồ Chí Minh xúc tiến các điều kiện thành lập Đảng để lãnh đạo phong trào cách mạng đi đến thắng lợi. Qua thời gian chuẩn bị về lý luận, tổ chức và cán bộ, Người đã triệu tập và chủ trì Hội nghị thành lập Đảng Công sản Việt Nam vào tháng 2/1930 tại Cửu Long – Hương Cảng – Trung Quốc, thông qua Chánh cương vắn tắt, Sách lược vắn tắt, Chương trình tóm tắt và Điều lệ vắn tắt của Đảng do Người soạn thảo, trong đó xác định những vấn đề cơ bản đường lối cách mạng Việt Nam. Lịch sử gọi đó là Cương lĩnh đầu tiên của Đảng.

 

3. Trải qua 94 năm lãnh đạo cách mạng, Đảng Cộng sản Việt Nam không ngừng hoàn chỉnh chủ trương, đường lối phù hợp từng giai đoạn lịch sử, lãnh đạo nhân dân ta tiến hành cuộc đấu tranh cách mạng lâu dài, gian khổ, vượt qua muôn vàn khó khăn, thử thách và giành được những thắng lợi vĩ đại, tạo dựng cơ đồ đất nước Việt Nam hôm nay thật đáng tự hào. Những thắng lợi to lớn của đất nước là thắng lợi của sức mạnh đại đoàn kết dân tộc đấu tranh vì độc lập, tự do, vì chủ nghĩa xã hội dưới sự lãnh đạo của Đảng mà Hồ Chí Minh là người có công khởi đầu, tìm đường, dẫn lối.

Là con người, ai cũng có mặt ưu và nhược, Hồ Chí Minh cũng vậy. Ngoài một số điều như hay hút thuốc, thì Hồ Chí Minh là người có rất nhiều ưu điểm để hậu thế học tập về cách làm việc, sinh hoạt, cuộc sống, đối nhân xử thế… Hồ Chí Minh đã tạ thế, nhưng tên tuổi luôn vang vọng, luôn sống trong tấm lòng những con ngươi yêu nước, thương nòi, yêu chuộng hòa bình, vì tiến bộ xã hội. Vì vậy, Việt Nam càng đẩy mạnh học tập và làm theo tư tưởng, đạo đức, phong cách Hồ Chí Minh.

Hồ Chí Minh là con người thật, có công thật, để lại di sản thật, nên dù ai nói ngả nói nghiêng thì giá trị thật đó vẫn là sự thật. Những gì mà Hồ Chí Minh đã cống hiến cho dân tộc và nhân loại chính là căn cứ thực tế chắc chắn nhất, minh tường nhất đủ bẻ gãy những luận điều xuyên tạc, chống phá Hồ Chí Minh.

Moi sự xuyên tạc, chống phá Hồ Chí Minh đều vô ích!


[i] Hồ Chí Minh, Toàn tập, Tập 10, Nxb. CTQG, HN, 2011, tr.3.

[ii] Hồ Chí Minh toàn tập, Tập 2, tr.289 và Tập 12, tr.563.

Chủ Nhật, 19 tháng 5, 2024

Sự dối trá trơ trẽn của truyền thông Hàn Quốc

 Truyền thông Hàn Quốc trơ trẽn và dối trá ra sao thì các bạn cũng biết rồi, đúng không? Và sự thực, phim ảnh, tài liệu của Hàn Quốc để “dựng lại lịch sử” phần lớn cũng là những tác phẩm xuyên tạc, bịa đặt không hơn không kém.


Về cơ bản, phim Việt Nam phần nào phản ánh thực trạng xã hội Việt, còn phim Hàn Quốc lại hướng tới một xã hội người Hàn Quốc mong muốn, có thể là “giấu đi cho đỡ nhục”, hoặc “tự AQ về một dân tộc Đại Hàn thượng đẳng”.

Tuy khom lưng quỳ gối, nhưng để rửa nhục thì Hàn Quốc chọn lược bỏ các yếu tố văn hóa – lịch sử truyền thống, và dùng phim ảnh để dần tẩy trắng vết nhơ.

1. Người Hàn thượng đẳng – vũ trụ trong phim Bất Diệt Quân Vương.

Có thể nói, người Hàn Quốc hay Triều Tiên thì đều là dân Choson – dân tộc Triều Tiên, và một trong những dấu mốc nhục nhã nhất trong lịch sử dân tộc đó chính là quốc vương của họ - Triều Tiên Nhân Tổ từng vứt bỏ tôn nghiêm, tam quy cửu khấu (3 quỳ 9 lạy) trước Hoàng Thái Cực (Mãn Thanh) như một kẻ tôi tớ hèn mọn.

Cụ thể, tháng 12/1636 năm đó, lấy lý do Triều Tiên phản bội minh ước, Hoàng Thái Cực đích thân xuất chinh, dẫn 12 vạn quân Bát kỳ Mãn Châu, Mông Cổ và Hán quân, một lần nữa xuất quân đánh chiếm Triều Tiên.

Triều Tiên đại bại, vua Nhân Tổ chạy đến Nam Hán Sơn Thành trên đỉnh núi Nam Hán ngoại ô Hán Thành rồi bị vây hãm tại đây. Quân Triều Tiên cố thủ trong các thành lũy, chết đói chết rét do khan hiếm lương thực và vũ khí. Đa Nhĩ Cổn chiếm đóng đảo Giang Hoa trong một ngày để bắt giữ con trai thứ hai và hậu cung của vua Nhân Tổ.

Cuối cùng sau 47 ngày cố thủ, Triều Tiên Nhân Tổ buộc phải chấp nhận ký hòa ước Tam Điền Độ với quân Thanh, với những điều khoản nhục nhã như:

- Triều Tiên trở thành phiên thuộc của nhà Thanh và phải triều cống hàng năm

- Triều Tiên phải để hai con trai của vua Nhân Tổ đến Thịnh Kinh làm con tin.

- Triều Tiên phải xuất binh mã, chiến thuyền hỗ trợ khi nhà Thanh đánh Minh triều.

- Triều Tiên không được tu bổ thành trì khi chưa được phép của nhà Thanh.

Ngày 30/1/1637, vua Nhân Tổ Triều Tiên đến đại doanh của Hoàng Thái Cực thực hiện 3 lần quỳ 9 lần lạy với đại hãn nhà Thanh. Hoàng Thái Cực cho dựng bia "Công đức Hoàng đế Đại Thanh" ở Tam Điền Độ rồi rút lui. Kể từ đó, Triều Tiên trở thành chư hầu trung thành với nhà Thanh cho đến năm 1895, khi Trung Quốc thất bại trước Nhật Bản trong chiến tranh Giáp Ngọ (1894 - 1895).

Cho đến chiến tranh Triều Tiên, đất nước Triều Tiên bị xé đôi, nửa nam trở thành Hàn Quốc, nửa bắc là CHDCND Triều Tiên. Tính ra, chỉ CHDCND Triều Tiên mới là quốc gia độc lập, chứ Hàn Quốc chỉ là chư hầu của Mỹ, có lẽ mang trong mình sẵn tâm lý cam tâm uốn gối nên giờ cũng quen.

Tuy khom lưng quỳ gối, nhưng để rửa nhục thì Hàn Quốc chọn lược bỏ các yếu tố văn hóa – lịch sử truyền thống, và dùng phim ảnh để dần tẩy trắng vết nhơ.

Năm 2020, bộ phim tâm lý tình cảm lãng mạn Quân vương bất diệt do tài tử Lee Min Ho (ảnh trái) thủ vai chính gây sốt cộng đồng mạng xứ Kim Chi. Phim này lấy bối cảnh giả tưởng về hai thế giới song song giữa Đại Hàn Dân Quốc và Đại Hàn Đế Quốc (lịch sử quá khứ Hàn).

Và, lịch sử của Đại Hàn Đế Quốc thì rất khác với lịch sử thực tế, nó được phân nhánh vào năm 1636, dấu mốc nhục nhã nhất của người Triều Tiên.

Nhưng ở vũ trụ trong phim, Thái tử So Hyeon (Chiêu Hiến) đã lãnh đạo quân đội và nhân dân đứng lên kháng chiến thành công, đánh bại quân Thanh. Và thế là đất nước Triều Tiên thống nhất từ Bắc tới Nam, thậm chí còn phát triển thịnh vượng và mạnh mẽ và trở thành Đế quốc (Nhưng chả hiểu sao, làm Hoàng Đế rồi mà vẫn quen mặc Hồng bào chứ không dám mặc Long bào thêu rồng 5 vuốt. Hay do thói quen nó ăn vào máu rồi chăng?)

Đại Hàn Đế Quốc có tận 03 thủ đô, Bình Nhưỡng là thủ đô kinh tế, Hán Thành là thủ đô hành chính còn Busan là thủ đô văn hóa. Hoàng đế Đại Hàn cho rời Hoàng gia về Busan, trong một thế đứng đầu ngọn sóng để đối đầu với Nhật Bản, kiểu tâm thái "đứng thẳng hiên ngang", không phải quỳ lạy bất kỳ ai.

Có lẽ đây là khát khao cháy bỏng của người dân tộc Triều Tiên, vì thực tế thì lại ngược hoàn toàn. Giờ đây miền Nam trở thành Hàn Quốc, tổng thống xứ củ sâm kiểu như tay sai của Tổng thống Mỹ, chỉ huy tối cao của quân đội Hàn Quốc lại là tướng 4 sao của người Mẽo, Hàn Quốc là chư hầu của xứ Huê Cầy, dân Hàn Quốc trở thành công dân hạng 2 ngay trên đất nước của mình!

2. Biến những kẻ thủ ác thành anh hùng Hàn Quốc. Sự dối trá trơ trẽn khi tuyên truyền về trận Quang Thạch.

Từ tháng 09/1964 đến tháng 3/1973, Hàn Quốc, dưới sự quản lý của tướng Park Chung-hee, đã gửi hơn 300.000 quân đến Nam Việt Nam tham chiến với tư cách là đồng minh của Hoa Kỳ. Đổi lại, Hàn Quốc nhận được thêm viện trợ cũng như chuyển giao công nghệ.

Trong số 300.000 quân ấy, có rất nhiều gã là du thủ du thực hoặc là tội phạm mang án, được Park phóng thích cho “lập công chuộc tội”, bản chất là lính đánh thuê nhưng sang Việt Nam mang cái danh rất kêu như Lữ đoàn Mãnh Hổ (Bình Định), Bạch Mã (Phú Yên), Rồng Xanh (Quảng Nam – Quảng Ngãi) … dưới sự chỉ huy của Trung tướng Chae Myung-shin (Ảnh phải)

Tuy mang cái mác là đồng minh với Hoa Kỳ, dưới danh nghĩa của một cuộc thập tự chinh chống Cộng, nhưng thực tế Hàn Quốc chỉ là đàn em, nói trắng ra là làm tay sai, hoặc “con chó săn” như cách lính Mỹ vẫn hay nói đùa. Điều này giải thích tại sao lính “Đại Hàn dân quốc” được giao nhiệm vụ bình định hóa vùng nông thôn một cách tàn bạo, làm công việc bẩn thỉu thay cho lính Mỹ, tránh xa sự chú ý của cộng đồng quốc tế và có lẽ quan trọng hơn, khỏi công chúng Mỹ và quốc tế. Người Hàn Quốc mang theo vũ khí của người Mỹ, nhưng phần lớn hoạt động của họ bị báo chí Mỹ phớt lờ - và đó chính là điều chính phủ Hoa Kỳ mong đợi.

Không thể phủ nhận, lính đánh thuê Park Chung Hee được huấn luyện khá bài bản và được chọn lựa kỹ càng, rất nhiều trong số chúng là những tên du côn tàn ác, không sợ chết, thậm chí trước khi sang Việt Nam tham chiến, đám lính đánh thuê ấy còn được đầu độc nặng nề về lòng căm thù Chế độ Cộng Sản. Khi đi càn, lính đánh thuê Đại Hàn thường luôn đi đầu, có trực thăng Mỹ và pháo binh yển trợ ở trên và lính Mỹ ủng hộ vòng ngoài, bởi vậy chúng hung hăn không sợ chết, đóng vai trò đúng nghĩa “chó săn” của Mỹ và từng gây rất nhiều tội ác man rợ.

Tuy nhiên, về bản chất đây là một đám người đi xâm lược và gây ác, không hề có tính chính nghĩa. Do được huấn luyện bài bản về các chiến thuật "phản" du kích, nên lính Đại Hàn thường né bộ đội chủ lực của ta và trút hết bất mãn lên người dân vô tội. Sự man rợ đỉnh điểm của đám lính đánh thuê Đại Hàn, đó là thói quen tàn sát dân thường vô tội tay không tấc sắt để trút giận, cũng như kiếm chiến công ảo báo cáo lên ông chủ Hoa Kỳ.

Trước khi rút quân về nước, lính đánh thuê Đại Hàn đã gây ra rất nhiều vụ thủ ác, thảm sát thường dân Việt Nam như thảm sát Phong Nhất Phong Nhị, thảm sát Bình Hoà Bình An, Thảm sát Diên Niên Phước Bình, thảm sát Hà My, thảm sát Duy Trinh …

Quay trở lại chủ đề bài viết. Nói thêm một chút về tiền thân của trận Quang Thạch, trong 2 ngày 05,06/08/1966, pháo binh từ Bình Liên bắn cấp tập vào xã Bình Hòa, khi pháo ngưng bắn, hàng loạt máy bay trực thăng CH47 chở bọn lính Đại Hàn ồ ạt đổ quân chiếm các ngọn đồi quanh xã rồi chia nhiều mũi tấn công vào các thôn Nam Yên, An Phước, Lạc Son.

Chúng đốt nhà giết trâu bò, hãm hiếp phụ nữ. Người nào chống đối chúng đâm lưỡi lê vào bụng, thậm chí là hành vi mất hết tính người như chúng moi gan, cắt đầu, ném xác đồng bào ta vào lửa đỏ. Chúng lùa hết dân ra đồng, rồi dùng súng đại liên bắn xối xả vào bà con, tàn sát một lúc 400 người vô tội, bao gồm cả đàn bà, người già và trẻ nhỏ.

Lửa cháy ngút trời, xác người phơi đầy đường đầy ngõ. Tội ác của chúng thật trời không dung đất không tha. Vụ thảm sát dã man nay đã làm đồng bào cả nước xúc động cao độ.

Trước tội ác man rợ của bè lũ lính đánh thuê Đại Hàn tại Việt Nam, gây ra làn sóng căm phẫn ngút trời, Quân Giải phóng miền Nam Việt Nam đã lập kế hoạch tiến công để tiêu diệt toàn bộ đồn của Quốc quân Hàn Quốc. Trong số đó có thể kể đến trận Quang Thạnh (tháng 2/1967), là một trong những trận đánh oai hùng và cho thấy sức mạnh của lực lượng Đặc công Việt Nam, nhắm vào lữ đoàn Mãnh Hổ, Hàn Quốc để trả thù cho người dân Quảng Ngãi.

Kết thúc trận Quang Thạch, quân ta đã giành được thắng lợi. mặc dù không tiêu diệt được 100% quân số địch với tiêu chí không bắt tù binh nhưng số mà ta tiêu diệt và loại khỏi vòng chiến đấu đủ để xoá sổ tiểu đoàn lính thuỷ đánh bộ của Lữ đoàn Rồng Xanh đóng tại căn cứ này. Trận này ta tiêu diệt tại chỗ 420/500 tên Đại Hàn.

Đây là một trận đánh lớn, có ý nghĩa cực kỳ quan trọng, đánh gục Lữ đoàn thuỷ quân lục chiến Rồng Xanh, giáng một đòn chí tử vào đội quân đánh thuê tàn ác, âm vang của trận đánh lớn đến nỗi làm lính Hàn Quốc sống sót mất hết tinh thần. Tại Bình Định, một toán 7 tên lính Hàn dùng lựu đạn tự sát tập thể, một số tự bắn vào chân để phản đối lệnh đi càn của chỉ huy và một số bỏ mũ, bỏ lon mang súng vào khu vực tìm du kích xin đầu hàng. Một số thông qua dân nhắn bộ đội giải phóng đừng bắn chúng, đổi lại chúng sẽ chỉ đi càn lấy lệ.

Đó là sự thật lịch sử, ấy vậy nhưng, giờ đây khi người Hàn Quốc làm video nói về trận Quang Thạch thì sao? Tháng 3/2021, một kênh truyền hình Hàn Quốc đã đăng tải video: “Những lý do mà 500 quân đội Việt Cộng đầu hàng trước 12 lính thủy đánh bộ Hàn Quốc trong vòng 2 giờ”. Nội dung video này nói về trận Quang Thạnh diễn ra vào tháng 2/1967, và người Hàn Quốc huênh hoang khoác lác rằng cuộc chiến mà phía quân giải phóng miền Nam Việt Nam khơi mào đã thất bại thảm hại, trong đó có 243 quân bị tử trận trước Lữ đoàn Rồng Xanh, thậm chí trơ trẽn hơn, tác giả sản xuất video cũng khẳng định trong một trận đánh khác, 13 lính Thủy quân lục chiến Hàn Quốc đã tiêu diệt 1 trung đoàn Việt Cộng. Ở dưới đó, là hàng loạt bình luận tung hô “sự quả cảm và thiện chiến” của lính đánh thuê Đại Hàn.

Hiện tại, Hàn Quốc và Việt Nam đã có hợp tác trong một số lĩnh vực trên nguyên tắc song phương cùng có lợi, cũng như quan điểm của Việt Nam chúng ta là “tạm gác thù hằn quá khứ, cùng nhau hướng tới tương lai”, Nhưng gác lại chứ không được phép lãng quên, nhớ để mà cảnh giác, để tránh vết xe đổ trong tương lai, để mà nhớ về “sự tráo trở của người Hàn”, trừ trước đến nay đều như vậy.

Vì sao ư? Vì cho tới hiện tại, thật xấu hổ người Hàn Quốc vẫn luôn chỉ trích cay nghiệt người Nhật thảm sát bán đảo Triều Tiên, và họ đã từng bắt Nhật bồi thường về tội ác của quân đội Nhật gây ra cho Triều Tiên trong thế chiến thứ II, nhưng những tội ác của lính Hàn Quốc tại Việt Nam thì họ phủ nhận.

Và thật nực cười, ở Việt Nam chúng ta có bia căm thù, đài tưởng niệm ghi lại chứng tích tội ác của những binh đoàn lính đánh thuê Đại Hàn năm xưa tàn sát dân thường Việt Nam, thì ở Hàn Quốc, lại liên tiếp mọc lên càng nhiều những đài kỷ niệm, ngày tri ân sự tham chiến của lính Hàn tại Việt Nam. Ở đó, những người lính Hàn được ngợi ca là những vị anh hùng chiến đấu bảo vệ cho phụ nữ, trẻ em… Việt Nam.

Rõ là sự trơ trẽn, dùng truyền thông dối trá để che đậy sự thật, vừa phủ nhận tội ác đồng thời ngợi ca những kẻ hung đồ - đây cũng là chiêu bài truyền thống của một đất nước tay sai quanh năm dối trá.

Phản bác quan điểm sai lầm về Hồ Chí Minh: Sự thật về học vấn và hành trình tìm đường cứu nước!

 Đã thành thông lệ, cứ đến dịp sinh nhật Chủ tịch Hồ Chí Minh, trên các trang mạng lại đua nhau viết bài nhằm bôi nhọ, hạ bệ thần tượng của dân tộc ta. Ngày 15/5/2024, trên trang Tiếng Dân News, Tưởng Năng Tiến có bài: “Nguyễn Tất Thành” với những quan điểm sai lệch. Bài viết này phản bác các luận điểm của Tưởng Năng Tiến về học vấn và mục đích ra nước ngoài của Nguyễn Tất Thành – Hồ Chí Minh.

1. Bài viết của Tưởng Năng Tiến cho rằng Nguyễn Tất Thành – Hồ Chí Minh là người ít học(!). Họ viết: “con đường học vấn của ổng (Nguyễn Tất Thành – Hồ Chí Minh – TG) không dài và dường như cũng không được suôn sẻ gì cho lắm”! Đúng là, Người học qua trường lớp không nhiều, nhưng bằng con đường tự học mà Người có được khối kiến thức khổng lồ. Người thông thạo nhiều ngoại ngữ và kiến thức sâu rộng về nhiều lĩnh vực như chính trị, lịch sử, xã hội, văn học, nghệ thuật… Kiến thức mà Người có được không chỉ học ở trường lớp mà phần lớn là bằng con đường tự học trong sách vở, học bạn bè, đồng nghiệp, tham gia nhiều tổ chức để vừa hoạt động vừa học tập. Việc học viết báo của Người là một ví dụ. Người kể, hồi ở Pháp, người bạn Pháp dạy người viết báo, bắt đầu từ viết ngắn, khi viết ngắn được rồi, người bạn Pháp lại yêu cầu cũng nội dung ấy phải viết dài, khi viết dài được người bạn Pháp lại yêu cầu cũng nội dung ấy nhưng phải viết ngắn. Bằng cách học như vậy mà sau này ngắn, dài Người đều viết được cả.
Điều ấy lại càng làm cho chúng ta tin yêu, kính phục Hồ Chí Minh. Bởi ngày nay, không ít người học hết trường nọ, lớp kia, học trong nước, học ngoài nước nhưng kiến thức của họ lại chẳng được bao nhiêu. Những người này dù có bằng thật nhưng kiến thức lại không tương xứng. Trong khi đó, Nguyễn Ái Quốc – Hồ Chí Minh dù bằng cấp không nhiều, nhưng kiến thức lại rộng lớn ở nhiều lĩnh vực, đó là sự hiểu biết của thánh nhân. Bởi, cổ nhân chia ra ba loại người. Loại người thứ nhất, là người không học mà biết gọi là thánh nhân; loại người thứ hai là người học mà biết gọi là quân tử; loại người thứ ba là người học mà không biết là tiểu nhân. Như vậy, Nguyễn Ái Quốc – Hồ Chí Minh học ít nhưng biết nhiều, người là thánh nhân. Điều ấy cho thấy Tưởng Năng Tiến chê bai Nguyễn Tất Thành – Hồ Chí Minh ít học lại chứng tỏ điều ngược lại, sự uyên bác của một thánh nhân, học một biết mười, biết hàng trăm.

2. Trong bài viết của mình, Tưởng Năng Tiến nhắc đến ý kiến người nọ người kia cho rằng, Nguyễn Tất Thành đi ra nước ngoài không phải tìm đường cứu nước mà là vì miếng cơm manh áo(!)
Để chứng minh cho điều trên, họ trích dẫn: “Năm 1960, tập sách Bác Hồ do nhiều tác giả viết in tại Hà Nội đã được Bác Hồ xem. Khi đọc, Bác nói với đồng chí thư ký: Bác không có ý định dừng lại Phan Thiết song đến đó thì tiền lộ phí đã cạn mới quyết định ở lại tìm việc làm để có tiền đi tiếp cuộc hành trình…
Đến Sài Gòn, Nguyễn Tất Thành xin vào học một trường kỹ thuật do Pháp quản lý, dạy về hàng hải. Sau này, đồng chí Hà Huy Giáp kể lại, có lần Bác nói: “Bác đâu có ý định học thợ, nhưng trong lúc lang thang để tìm cách sang phương Tây, mà có nơi cho mình học, có cái ăn là mình vô thôi”.
Vin vào đó, họ viết tiếp: “Cũng với cách suy nghĩ tương tự (“có cái ăn là mình vô thôi”) năm 1911, Nguyễn Tất Thành nộp đơn xin “vô” Trường Thuộc Địa nhưng không lọt”. Theo họ, TS. Vũ Ngự Chiêu đã viết về sự kiện này như sau: “Trong biên khảo tam ngữ ‘Một ngôi trường khác cho Nguyễn Tất Thành’ (Paris: 1983) tôi đã trình bày khá rõ: Người mà chúng ta biết như Hồ Chí Minh sau này đã rời nước không vì muốn tìm đường cứu nước, mà chỉ vì những tao ngộ bản thân (cha bị cách chức, tống giam, nên phải bỏ học nửa chừng v.v…). Từ cổng hậu đóng kín của trường Thuộc Địa, Hồ Chí Minh sẽ tìm thấy cánh cửa mở rộng của Đại học Phương Đông của Liên Xô – Nga 12 năm sau”.
Sự dẫn giải của họ như trên không thể kết luận rằng Nguyễn Tất Thành – Hồ Chí Minh, đi ra nước ngoài chỉ vì miếng cơm, manh áo. Bởi trong sách những mẩu chuyện về Bác Hồ, đã viết, trước khi ra nước ngoài tìm đường cứu nước, Người đã rủ một người bạn đi cùng, người bạn hỏi đi bằng cách nào, Người đã chìa đôi bàn tay ra và nói đây đi bằng cái này, bằng đôi bàn tay, bằng sức lao động của mình, bằng sự tự lực cánh sinh. Vì thế, trên hành trình ra nước ngoài và những năm tháng hoạt động ở nước ngoài, Người đã làm nhiều nghề để kiếm sống từ phụ bếp, thợ ảnh đến thợ sửa giầy. Bởi lẽ, người ta chẳng thể làm gì với cái dạ dầy bị lép kẹp. Có thực mới vực được đạo. Trước khi sáng tác văn học, nghệ thuật hay làm bất cứ thứ gì khác thì người ta phải sống đã.
Thế nên, để đến với thế giới văn minh, để tìm hiểu sự thật sau các chữ tự do, bình đẳng, bác ái là như thế nào và làm gì, làm như thế nào để có được điều ấy thì trước tiên phải sống. Mà muốn sống thì phải có cái ăn uống, cái mặc, nơi ở; do vậy, nó được đặt ra trước mắt đòi hỏi phải giải quyết ngay. Không vì thế mà cho rằng, Nguyễn Tất Thành ra nước ngoài là vì cuộc sống cá nhân mình, hòng làm lu mờ mục đích cao cả của Người là tìm đường cứu nước, cứu dân.
Điều ấy, được chính Tưởng Năng Tiến thừa nhận. Khi ông viết: “Có người nêu câu hỏi: “Hồ Chí Minh ra đi cứu nước hay kiếm cơm?” và Tưởng Năng Tiến tự trả lời: “Theo tôi (Tưởng Năng Tiến) thì cả hai và không có cái nào sai cả. Có thực mới vực được đạo chứ. Hơn nữa, cứu cánh (vẫn) biện minh cho phương tiện cơ mà”.
Vậy nên, ý kiến của một số người cho rằng, Nguyễn Tất Thành – Hồ Chí Minh ra nước ngoài là vì miếng cơm manh áo là sự thiển cận có chủ ý, hòng làm lu mờ mục đích tối thượng của Người là tìm đường cứu nước, cứu dân. Vì thế, những ai phê phán, xuyên tạc về Hồ Chí Minh chẳng khác nào tự phỉ nhổ vào mặt mình./.

Thứ Bảy, 18 tháng 5, 2024

Không có gì quý hơn độc lập, tự do

 Lịch sử thắng lợi của cuộc đấu tranh giải phóng dân tộc là minh chứng rõ nhất cho đường lối đúng đắn của Chủ tịch Hồ Chí Minh, Người đã lựa chọn chủ nghĩa Mác- Lênin – chủ nghĩa cộng sản là kim chỉ nam cho con đường cứu nước, giải phóng dân tộc. Tuy nhiên, không hiểu do thiếu hiểu biết về lịch sử hay ấu trĩ về nhận thức mà mới đây Việt Tân phủ nhận sạch trơn Chủ nghĩa Cộng sản đối với tiến trình lịch sử phát triển của Việt Nam, chúng cho rằng “Giá mà không có cộng sản thì nước ta đã cất cánh từ lâu rồi. Chưa chắc Singapore, Đại Hàn, Thái Lan… có cửa để cạnh tranh”. Status này của Việt Tân nhằm họa thêm cho nhận định của một kẻ vô danh về khoa học lịch sử và chính trị có tên Hoàng Thị Tùng Lâm: “Giá như không có chủ nghĩa cộng sản du nhập vào Việt Nam thì nước ta đã không bị chiến tranh ý thức hệ và sự thống trị của nó tàn phá thảm khốc. Thời bình dân vẫn còn vô vàn khổ cực, khổ từ chuyện học hành của trẻ em đến chuyện đất đai của người lớn…”.

Những phát biểu kiểu này chỉ lặp lại một lối mòn tư duy đã ăn sâu vào não giới chống cộng cờ vàng, khi cho rằng mọi vấn đề mà đất nước đã và đang gặp phải từ năm 1945 đến nay đều “tại cộng sản”. Đó là một cách nhìn thiếu công bằng, méo mó và thiển cận, khi cố phủ nhận cả nguyên nhân sâu xa lẫn giá trị lịch sử của phong trào cộng sản tại Việt Nam.

Quay lại lịch sử đất nước trước năm 1930, đất nước ta chìm đắm dưới ách thống trị, áp bức hơn 80 năm của chủ nghĩa thực dân Pháp và hàng trăm năm của chế độ phong kiến thối nát. Biết bao cuộc đấu tranh giành độc lập dân tộc của Nhân dân ta đã liên tiếp nổ ra nhưng kết cục đều thất bại do thiếu một đường lối chính trị đúng đắn soi đường. Phong trào đấu tranh dưới ngọn cờ của các sĩ phu yêu nước lãnh đạo cùng với các cuộc khởi nghĩa nông dân lấy hệ tư tưởng phong kiến làm nền tảng đã tỏ ra lỗi thời, bất lực trước các nhiệm vụ lịch sử. Các phong trào đấu tranh dưới ngọn cờ của giai cấp tư sản dân tộc cũng không thể mang lại độc lập, tự do cho dân tộc… Chỉ khi Bác Hồ, Người sáng lập Đảng Cộng sản Việt Nam, lấy chủ nghĩa Mác – Lênin làm nền tảng tư tưởng và kim chỉ nam trong hành động cách mạng của giai cấp công nhân liên minh với giai cấp nông dân và các tầng lớp nhân dân lao động khác, kiên trì mục tiêu đấu tranh giành độc lập dân tộc, tiến lên chủ nghĩa xã hội, Việt Nam mới giành được những thắng lợi vẻ vang, khiến cho thực dân Pháp, phát xít Nhật và đế quốc Mỹ hùng mạnh đều phải ngả mũ, cúi đầu.

Cách mạng Tháng Tám thành công, nước Việt Nam Dân chủ Cộng hoà ra đời (2/9/1945) mở ra kỷ nguyên mới của dân tộc Việt Nam – độc lập dân tộc gắn liền với chủ nghĩa xã hội. 

Tuy nhiên, cũng cần nói thêm rằng, không có tuyên ngôn độc lập từ phía Việt Minh, Pháp sẽ không cần dựng lên chính thể Quốc gia Việt Nam, và vì thế cũng sẽ không tạo cửa tiến thân cho Ngô Đình Diệm. Miền Nam Việt Nam cũng sẽ không nhận được lượng viện trợ khổng lồ từ phương Tây để rồi có một chút phồn hoa ngắn ngủi. Trong bối cảnh đó, liệu Việt Nam có giành được độc lập và thống nhất không, hay sẽ như nhiều dân tộc ở Trung Đông và Châu Phi mà cho đến nay vẫn bị chia cắt vì di sản từ thời thuộc địa, để rồi liên tục rơi vào chiến tranh tôn giáo và sắc tộc? Nên nhớ vào năm 1945, thực dân Pháp mới là thế lực bóc lột người dân Việt Nam, trật tự phong kiến mới là thứ tước đi quyền và hy vọng của những người nghèo trong xã hội, và phong trào cộng sản đã mạnh lên vì được lòng dân trong hoàn cảnh đó.

Và các nhà chống cộng có liêm sỉ không, khi không hề nhắc đến trách nhiệm của họ – những người làm tay sai cho Pháp và Mỹ để đổi lấy đặc quyền đặc lợi trên đại đa số người dân Việt Nam, cho đến khi thua trận vì mất lòng dân? Có thể thấy, khi phát biểu những lời phủ định vai trò của chủ nghĩa cộng sản đối với Việt Nam, đảng Việt Tân không dám nhìn thẳng vào sự thật, mà chỉ phát biểu dựa trên lòng hận thù của chúng, đồng thời càng phô bày thêm tình trạng lệ thuộc của của vào phương Tây. Sau gần nửa thế kỷ, có vẻ họ vẫn chưa rút ra được bài học.

Ngược lại với những gì Việt Tân xuyên tạc, sau 94 năm thành lập Đảng, Đảng Cộng sản Việt Nam vẫn kiên định con đường chủ nghĩa Mác-Lênin và Chủ nghĩa Cộng sản vẫn khẳng định vị trí của mình trong những thành tựu mà Việt Nam đạt được trong suốt những năm qua. Hiện nay, Việt Nam đứng thứ 35 trong top 40 nước có quy mô kinh tế hàng đầu thế giới với quy mô kinh tế 435 tỉ USD. Về giáo dục, chỉ tiêu về đạt chuẩn phổ cập giáo dục mầm non trên toàn quốc cho trẻ 5 tuổi đã hoàn thành ngay từ đầu năm 2017 với tỷ lệ huy động trẻ mẫu giáo 5 tuổi đạt 99,98%… Những thành tựu và kết quả đạt được trong đời sống kinh tế, chính trị của Việt Nam, việc người dân Việt Nam đang được sống trong hòa bình, độc lập… là minh chứng rõ ràng nhất cho thấy vai trò lịch sử của chủ nghĩa cộng sản trong đường lối mà Đảng Cộng sản Việt Nam đã lựa chọn.

Thứ Sáu, 17 tháng 5, 2024

Moi sự xuyên tạc, chống phá Hồ Chí Minh đều vô ích!

 1. Lâu nay những kẻ vô công rỗi nghề, lực lượng thù địch, phản động thường nghĩ ra lắm trò xuyên tạc, hòng bôi nhọ danh dự, hạ thấp uy tín, bóp méo hình tượng Hồ Chí Minh, chống phá cách mạng Việt Nam. Chắc chắn, bạn đọc là người có hiểu biết, có văn hóa thì dễ dàng nhận rõ âm mưu, thủ đoạn của bọn chúng.

Điển hình là viết bài “Vấn nạn Hồ Chí Minh là một hay hai nhân vật khác nhau” của Nguyễn Văn Thái, trong đó loay hoay cắt nghĩa, tìm lý lẽ minh chứng Hồ Chí Minh đã chết năm 1932-1933, viện dẫn kết quả nghiên cứu của giáo sư Đài Loan Hồ Tuấn Hùng, rồi kết luận: Hồ Chí Minh chính là Hồ Tập Chương người Trung Quốc.

Bài viết “Đề nghị làm sáng tỏ vụ việc Chủ tịch Hồ Chí Minh là người Việt Nam hay Đài Loan” của Phạm Quế Dương bịa đặt rằng: “Năm 1957, cụ Hồ Chí Minh về thăm quê Kim Liên, huyện Nam Đàn, tỉnh Nghệ An mà không thắp hương mộ thân mẫu là cụ Hoàng Thị Loan. Năm 1945, khi bắt đầu làm Chủ tịch nước, bà chị là Nguyễn Thị Thanh ở quê ra thăm, cụ Hồ tránh mặt, không dám gặp, chỉ cử 2 cán bộ cao cấp tiếp”.

Bài viết “Hồ Chí Minh là ai?” của Nguyễn Gia Định, cố tình đưa ra lý lẽ chứng minh “Hồ Chí Minh – Nguyễn Ái Quốc – Nguyễn Sinh Cung: ba không thể là một”. Còn Le Nguyen thì tỏ vẻ là người hiểu biết rõ về cuộc đời, thân thế sự nghiệp của Hồ Chí Minh để kể chuyện bịa đặt: “Lúc ông Cả Khiêm tức Nguyễn Sinh Khiêm (anh cả của Nguyễn Tất Thành) và bà Nguyễn thị Thanh (chị của Nguyễn Tất Thành) còn sống ở Nghệ An, Chủ tịch Hồ Chí Minh không hề về quê nhà để thăm hai anh, chị ruột. Thậm chí khi hai người nầy qua đời, Hồ Chí Minh cũng không về Nghệ An để phúng điếu. Ðối với gia đình xem như là người xa lạ và tuyệt tình. Thậm chí một hành vi nghĩa tử nghĩa tận đối với cái chết của anh và chị ruột, Hồ Chí Minh cũng không làm. Trong suốt thời gian làm chủ tịch, Hồ Chí Minh không bao giờ tổ chức được một buổi ăn sum họp gia đình hay kỵ giỗ cha mẹ, ông bà tổ tiên. Thái độ này của Hồ Chí Minh phản ánh một tâm lý hoàn toàn khác biệt với tâm lý  của Nguyễn Tất Thành”.

Sự thâm độc của Trần Mai Trung thể hiện rõ qua bài viết: “Những khúc quẹo cuộc đời”, vu khống: 1- “Nếu ông Sắc còn sống đến năm 1953 thì chắc bị ông Hồ chôn sống trong cuộc Cải cách ruộng đất vì làm Tri huyện và đánh chết người dân”; 2- bịa đặt: “Sau khi cha bị mất chức, Nguyễn Tất Thành đành nghỉ học, hi vọng làm quan như cha không thành. Ông Sắc nhờ ông Phan giúp đỡ Thành đến Pháp tìm tương lai”; 3- dựng chuyện: “Nguyễn Tất Thành đến Pháp để kiếm sống chứ không vì yêu nước; đến Liên Xô học tập hy vọng có việc làm kiếm lương hằng tháng, chứ không phải vì cách mạng Việt Nam”; 4- đặt điều: “Quốc tế cộng sản và Đảng CS Liên Xô đánh giá khả năng của Hồ Chí Minh “dưới trung bình, làm việc không chuyên nghiệp, không có tinh thần cách mạng”; quy kết kiểu phản động: “Hồ Chí Minh đi theo chủ nghĩa Marx-Lenin, góp phần xây dựng thế giới đại đồng, vô tổ quốc. Đã là vô tổ quốc thì không thể gọi là yêu nước. Hồ và đảng CS sử dụng những kỹ thuật đấu tranh do QTCS huấn luyện, giành ngọn cờ dân tộc, độc quyền kháng chiến, giết hại hàng chục ngàn người Việt Nam yêu nước trong các đảng phái Quốc gia đang chống Pháp”!.

2. Những luận điệu nêu trên quả là suy luận mù của kẻ rỗi hơi, bất tài, bất nhân. Những tri thức về cuộc đời, thân thế, sự nghiệp, di sản của Hồ Chí Minh đã được các nhà khoa học Việt Nam và thế giới nghiên cứu, đánh giá rất rõ ràng, có căn cứ. Hồ Chí Minh là anh hùng giải phóng dân tộc, Danh nhân văn hóa thế giới; không chỉ đóng góp to lớn cho sự nghiệp cách mạng Việt Nam và tạo dựng tự do, ấm no, hạnh phúc của nhân dân Việt Nam mà còn đóng góp to lớn cho tiến bộ nhân loại.

“Từ ngày bị đế quốc xâm chiếm, nước ta là một xứ thuộc địa, dân ta là vong quốc nô, Tổ quốc ta bị giày xéo dưới gót sắt của kẻ thù hung ác. Trong mấy mươi năm khi chưa có Đảng, tình hình đen tối như không có đường ra”[i], khi đất nước yêu cầu khẩn thiết về con đường cứu nước vừa giải phóng dân tộc đồng thời giải phóng giai cấp, Hồ Chí Minh là người đáp ứng được yêu cầu khẩn thiết ấy của dân tộc Việt Nam. Để làm được điều đó, Hồ Chí Minh Người đã phải đối diện với nhiều gian truân, vào tù ra tội, vượt qua bao sóng gió, vừa lao động kiếm sống vừa tìm hiểu thời cuộc, trải qua các bước khảo cứu đầy tính tư duy độc lập, sáng tạo: Không đi theo con đường của các vị tiền bối, tìm hiểu một số cuộc cách mạng tư sản, cuối cùng tìm được và quyết định đi theo con đường Cách mạng Tháng Mười Nga năm 1917. Vì Người nhận thấy: “Bây giờ học thuyết nhiều, chủ nghĩa nhiều, nhưng chủ nghĩa chân chính nhất, chắc chắn nhất, cách mệnh nhất là chủ nghĩa Lênin”, “chỉ có chủ nghĩa xã hội, chủ nghĩa cộng sản mới giải phóng được các dân tộc bị áp bức và những người lao động trên thế giới khỏi ách nô lệ”[ii].

Sau khi tìm được con đường cứu nước phù hợp, Hồ Chí Minh xúc tiến các điều kiện thành lập Đảng để lãnh đạo phong trào cách mạng đi đến thắng lợi. Qua thời gian chuẩn bị về lý luận, tổ chức và cán bộ, Người đã triệu tập và chủ trì Hội nghị thành lập Đảng Công sản Việt Nam vào tháng 2/1930 tại Cửu Long – Hương Cảng – Trung Quốc, thông qua Chánh cương vắn tắtSách lược vắn tắtChương trình tóm tắt và Điều lệ vắn tắt của Đảng do Người soạn thảo, trong đó xác định những vấn đề cơ bản đường lối cách mạng Việt Nam. Lịch sử gọi đó là Cương lĩnh đầu tiên của Đảng.

3. Trải qua 94 năm lãnh đạo cách mạng, Đảng Cộng sản Việt Nam không ngừng hoàn chỉnh chủ trương, đường lối phù hợp từng giai đoạn lịch sử, lãnh đạo nhân dân ta tiến hành cuộc đấu tranh cách mạng lâu dài, gian khổ, vượt qua muôn vàn khó khăn, thử thách và giành được những thắng lợi vĩ đại, tạo dựng cơ đồ đất nước Việt Nam hôm nay thật đáng tự hào. Những thắng lợi to lớn của đất nước là thắng lợi của sức mạnh đại đoàn kết dân tộc đấu tranh vì độc lập, tự do, vì chủ nghĩa xã hội dưới sự lãnh đạo của Đảng mà Hồ Chí Minh là người có công khởi đầu, tìm đường, dẫn lối.

Là con người, ai cũng có mặt ưu và nhược, Hồ Chí Minh cũng vậy. Ngoài một số điều như hay hút thuốc, thì Hồ Chí Minh là người có rất nhiều ưu điểm để hậu thế học tập về cách làm việc, sinh hoạt, cuộc sống, đối nhân xử thế… Hồ Chí Minh đã tạ thế, nhưng tên tuổi luôn vang vọng, luôn sống trong tấm lòng những con ngươi yêu nước, thương nòi, yêu chuộng hòa bình, vì tiến bộ xã hội. Vì vậy, Việt Nam càng đẩy mạnh học tập và làm theo tư tưởng, đạo đức, phong cách Hồ Chí Minh.

Hồ Chí Minh là con người thật, có công thật, để lại di sản thật, nên dù ai nói ngả nói nghiêng thì giá trị thật đó vẫn là sự thật. Những gì mà Hồ Chí Minh đã cống hiến cho dân tộc và nhân loại chính là căn cứ thực tế chắc chắn nhất, minh tường nhất đủ bẻ gãy những luận điều xuyên tạc, chống phá Hồ Chí Minh.

Moi sự xuyên tạc, chống phá Hồ Chí Minh đều vô ích!


[i] Hồ Chí Minh, Toàn tập, Tập 10, Nxb. CTQG, HN, 2011, tr.3.

[ii] Hồ Chí Minh toàn tập, Tập 2, tr.289 và Tập 12, tr.563.

Thứ Năm, 16 tháng 5, 2024

Bác bỏ luận điệu quy kết, chụp mũ nhằm phủ nhận tư tưởng Hồ Chí Minh

               Thực hiện trò “hạ bệ” quen thuộc, vào dịp nhân dân cả nước tổ chức kỷ niệm Ngày sinh nhật Bác 19/5/2024, các thế lực thù địch hồ đồ quy kết “Hồ Chí Minh nhấn mạnh đảng cầm quyền là nguyên nhân dẫn đến tệ nạn lạm dụng, lợi dụng quyền lực, tham nhũng của cán bộ, đảng viên trong cơ quan Đảng, Nhà nước hiện nay”. Đây là luận điệu quy kết, chụp mũ hết sức thô thiển nhằm phủ nhận tư tưởng Hồ Chí Minh về Đảng Cộng sản Việt Nam cầm quyền, làm mất phương hướng xây dựng, chỉnh đốn Đảng, đặc biệt là cuộc đấu tranh phòng, chống tham nhũng, tiêu cực ở nước ta hiện nay. Chúng lập luận hết sức phi lý rằng, “Nếu chỉ nói đảng lãnh đạo cách mạng sẽ không dẫn đến tình trạng lạm quyền, lợi dụng quyền lực của cán bộ, đảng viên”; rằng “đảng cầm quyền có nghĩa là đảng nắm toàn bộ quyền lực; cán bộ, đảng viên có quyền quyết định hết thảy”(!!!).


Như đã biết, hiện tượng lạm dụng, lợi dụng quyền lực của một số cán bộ, đảng viên dẫn đến thoái hóa, biến chất, vướng vào tham nhũng, tiêu cực là do họ sa vào chủ nghĩa cá nhân, tham lam, vụ lợi, lợi ích nhóm, cục bộ địa phương, v.v. Và, cần khẳng định rõ: tuyệt nhiên, những hiện tượng đó không phải là toàn bộ đội ngũ cán bộ, đảng viên, mà chỉ ở một bộ cán bộ, đảng viên suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống. Trên thực tế, đại đa số cán bộ, đảng viên luôn giữ gìn đạo đức cách mạng trong sáng, cống hiến hết mình vì sự nghiệp cách mạng của Đảng, của dân tộc và Nhân dân. Ngay sau khi Đảng ta trở thành đảng cầm quyền, Chủ tịch Hồ Chí Minh đã dự báo những nguy cơ suy thoái của một đảng cầm quyền, trực tiếp là đội ngũ cán bộ, đảng viên trong bộ máy Đảng và Nhà nước. Người chỉ ra ba nguy cơ đe dọa sự tồn vong của đảng cầm quyền: sai lầm về đường lối, quan liêu, xa rời thực tiễn, xa rời nhân dân và chủ nghĩa cá nhân. Trong đó, chủ nghĩa cá nhân là căn bệnh gốc, nó đẻ ra hàng trăm thứ bệnh, thói hư tật xấu của cán bộ đảng viên, nên Người đặc biệt quan tâm đến việc phòng, chống các nguy cơ, nhất là phải quét sạch chủ nghĩa cá nhân, nâng cao đạo đức cách mạng. Người luôn nhắc nhở cán bộ, đảng viên của Đảng: “Một dân tộc, một đảng và mỗi con người, ngày hôm qua là vĩ đại, có sức hấp dẫn lớn, không nhất định hôm nay và và ngày mai vẫn được mọi người yêu mến và ca ngợi, nếu lòng dạ không còn trong sáng nữa, nếu sa vào chủ nghĩa cá nhân”[1]. Như vậy, Hồ Chí Minh không chỉ dự báo, mà còn luôn giáo dục, rèn luyện đội ngũ cán bộ, đảng viên giữ vững đạo đức cách mạng, không sa vào chủ nghĩa cá nhân, lạm dụng, lợi dụng quyền lực khi được Đảng, Nhà nước, Nhân dân tin tưởng giao phó nhiệm vụ cách mạng, để cán bộ, đảng viên  thực sự “vừa là người lãnh đạo, vừa là người đầy tớ thật trung thành của Nhân dân”, chứ không phải như các thế lực thù địch quy kết rằng: “những hiện tượng lạm dụng, lợi dụng quyền lực trong một bộ phận cán bộ, đảng viên là do Hồ Chí Minh nhấn mạnh vai trò cầm quyền của Đảng”! Luận điệu này cần phải lên án, đấu tranh bác bỏ./.

Thứ Ba, 14 tháng 5, 2024

Cảnh giác trước luận điệu xuyên tạc Quy định 142 của Bộ Chính trị

            Ngay khi Bộ Chính trị ban hành Quy định số 142-QĐ/TW, ngày 23/4/2024 quy định thí điểm giao quyền, trách nhiệm cho người đứng đầu trong công tác cán bộ (Quy định số 142), các thế lực thù địch, phản động, chống đối đã phát tán nhiều tài liệu để xuyên tạc, cho rằng Quy định trên là “không hợp lý”.


Cần khẳng định: xuất phát từ thực tiễn, Quy định số 142 về thí điểm giao quyền, trách nhiệm cho người đứng đầu trong công tác cán bộ ra đời trong bối cảnh nhiều cán bộ lãnh đạo cấp cao phải nhận kỷ luật Đảng vì chịu trách nhiệm khi để cấp dưới của mình vi phạm khuyết điểm, làm sai, làm trái pháp luật, tham nhũng,... gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến uy tín của Đảng và của cá nhân, làm mất niềm tin của cán bộ, đảng viên và nhân dân vào sự lãnh đạo của Đảng và Nhà nước. Vì vậy, việc Bộ Chính trị ban hành Quy định số 142, với thời gian thực hiện thí điểm này là 05 năm kể từ khi ban hành được xem là một hướng mới trong công tác tổ chức cán bộ của Đảng, phát huy trách nhiệm của người đứng đầu và cấp ủy, tổ chức đảng, tập thể lãnh đạo cơ quan, đơn vị trong hệ thống chính trị trong việc chủ động lựa chọn cán bộ cấp phó để giúp việc cho mình, vừa xây dựng tập thể cán bộ lãnh đạo có đủ năng lực, phẩm chất, đoàn kết, cùng hành động vì lợi ích chung.

Quy định số 142 đã cụ thể phạm vi, đối tượng, nguyên tắc, thẩm quyền, trách nhiệm của người đứng đầu trong thực hiện thí điểm về công tác cán bộ, gồm: giới thiệu nhân sự bầu cử, bổ nhiệm cấp phó của đơn vị mình; bầu bổ sung ủy viên Ban thường vụ cấp ủy cùng cấp; bổ nhiệm, miễn nhiệm cấp trưởng cấp dưới trực tiếp thuộc thẩm quyền quản lý. Người đứng đầu được quyền giới thiệu 01 nhân sự trong quy hoạch tại chỗ, hoặc 01 nhân sự từ nguồn ở nơi khác cho 01 chức danh để cấp ủy, tổ chức đảng, tập thể lãnh đạo cơ quan, đơn vị xem xét đưa vào danh sách, tiến hành quy trình công tác cán bộ để hoàn thiện ban lãnh đạo của cơ quan, đơn vị mà mình được giao phụ trách. Có thể thấy, Quy định số 142 đã tăng quyền cho người đứng đầu trong việc lựa chọn nhân sự cấp phó trực tiếp của mình. Đồng thời, cũng quy trách nhiệm đích danh người giới thiệu. Cụ thể, tại Điều 6, xác định trách nhiệm và xử lý trách nhiệm của người đứng đầu, Quy định này nhấn mạnh: người đứng đầu bảo đảm về tiêu chuẩn, điều kiện, phẩm chất chính trị, đạo đức, lối sống, năng lực công tác của nhân sự do mình giới thiệu; thực hiện nghiêm các quy định về công tác cán bộ, quy định về kiểm soát quyền lực và phòng, chống tham nhũng, tiêu cực trong công tác cán bộ. Người đứng đầu chịu trách nhiệm về quyết định của mình kể cả khi đã chuyển công tác hoặc nghỉ hưu trong các trường hợp sau: Giới thiệu cán bộ để bầu cử, bổ nhiệm thiếu công tâm, khách quan, không bảo đảm tiêu chuẩn, điều kiện, phẩm chất chính trị, đạo đức, lối sống, năng lực công tác. Miễn nhiệm cán bộ không bảo đảm căn cứ, thủ tục theo quy định. Việc xem xét xử lý trách nhiệm của người đứng đầu trong trường hợp vi phạm quy định này được thực hiện theo quy định về công tác kiểm tra, giám sát và kỷ luật của Đảng và các quy định có liên quan.


Đây là một bước đột phá của Đảng khi đề cao trách nhiệm của người đứng đầu trong việc lựa chọn nhân sự cấp dưới của mình, chấm dứt tình trạng tồn tại lâu nay là không cá nhân nào phải chịu trách nhiệm chính khi để xảy ra sai sót trong việc giới thiệu nhân sự. Quy định mới tạo ra sự minh bạch, công tâm hơn trong công tác tổ chức cán bộ; đồng thời, kiểm soát quyền lực và phòng, chống tham nhũng, tiêu cực trong công tác cán bộ. Vì vậy, các tổ chức đảng, đảng viên và nhân dân cần đề cao cảnh giác, kiên quyết đấu tranh, bác bỏ mọi luận điệu xuyên tạc  để Quy định này sớm đi vào thực tiễn cuộc sống./.

Chủ Nhật, 12 tháng 5, 2024

“Trò lố” của hai dân bẩu Huê Kỳ

 Ngày 11/5, trang facebook Đài RFA đăng bài: “Hai Dân biểu Hoa Kỳ ra nghị quyết lên án những vi phạm nhân quyền của Việt Nam”. Theo bài viết, hai Dân biểu Hoa Kỳ đồng chủ tịch Ủy ban Việt Nam tại Quốc hội Mỹ - bà Michelle Steel và ông Lou Correa vào ngày 10/5 ra nghị quyết “Lên án Đảng Cộng sản Việt Nam bỏ tù các nhà báo độc lập, giới bảo vệ nhân quyền, các nhân vật tôn giáo và những tiếng nói đối lập ở Việt Nam”. Trong đó, đưa ra danh sách 31 người mà họ cho là tù nhân lương tâm, như: Trương Duy Nhất, Nguyễn Tường Thụy, Nguyễn Lân Thắng, Nguyễn Vũ Bình,... Đồng thời, lên án Đại hội đồng Liên hợp quốc đã bầu Việt Nam vào Hội đồng nhân quyền, v.v.


Cần khẳng định ngay rằng: những nội dung của nghị quyết của hai Dân biểu nói trên là trò lố bịch, hoàn toàn phi lý, thiếu khách quan, không phản ánh đúng tình hình thực tế tại Việt Nam. Bởi vì:

Thứ nhất, Đảng, Nhà nước Việt Nam luôn nhất quán tôn trọng, bảo đảm thực thi các quyền con người trong Hiến pháp, pháp luật và trên thực tế đời sống xã hội. Ngay sau khi giành được chính quyền, thành lập ra Nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, Đảng, Nhà nước luôn đặt quyền tự do, dân chủ, nhân quyền của công dân lên hàng đầu. Vấn đề này được Chủ tịch Hồ Chí Minh khẳng định rõ trong bản “Tuyên ngôn độc lập” ngày 02/9/1945: “Tất cả mọi người đều sinh ra bình đẳng. Tạo hóa cho họ những quyền không ai có thể xâm phạm được, trong những quyền ấy, có quyền được sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc”. Tiếp đó, quyền con người được quy định rõ trong các bản Hiến pháp năm 1946, 1959, 1980, 1992, 2013 và hệ thống pháp luật hiện hành. Tại Điều 14, Hiến pháp năm 2013 quy định rõ: “Ở Nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam, các quyền con người, quyền công dân về chính trị, dân sự, kinh tế, văn hóa, xã hội được công nhận, tôn trọng, bảo vệ, bảo đảm theo Hiến pháp và pháp luật,...”. Trong các văn kiện lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam đều xác định rõ nội dung, đề ra chủ trương, biện pháp lãnh đạo bảo đảm quyền con người. Trong Chỉ thị số 12-CT/TW, ngày 12/7/1992 của Ban Bí thư Trung ương Đảng (khóa VII) “Về vấn đề quyền con người và quan điểm, chủ trương của Đảng”, đã xác định những nội dung cốt lõi nhất về quyền con người và quan điểm, chủ trương của Đảng Cộng sản Việt Nam về vấn đề này. Cương lĩnh xây dựng đất nước trong thời kỳ quá độ lên chủ nghĩa xã hội (bổ sung, phát triển năm 2011) đã nhấn mạnh: “Con người là trung tâm của chiến lược phát triển, đồng thời là chủ thể phát triển. Tôn trọng và bảo vệ quyền con người, gắn quyền con người với quyền và lợi ích của dân tộc, đất nước và quyền làm chủ của nhân dân”, v.v.

Bên cạnh đó, Việt Nam đã tham gia hầu hết các công ước quốc tế cơ bản, quan trọng về quyền con người, như: Công ước về quyền dân sự, chính trị; Công ước về quyền kinh tế - xã hội và văn hóa (ký ngày 24/9/1982); Công ước về xóa bỏ mọi hình thức phân biệt đối xử với phụ nữ (ký ngày 18/12/1982); Công ước về xóa bỏ mọi hình thức phân biệt chủng tộc (ký ngày 19/3/1982); Công ước về quyền trẻ em (ký ngày 20/02/1990),… và những công ước này đều đã được luật hóa trong hệ thống pháp luật của Việt Nam.

Trên thực tế, mọi công dân Việt Nam được đảm bảo về nhân quyền, như: tự do ngôn luận, tự do báo chí, tự do tín ngưỡng, tôn giáo, tự do lập hội, quyền khiếu nại,… không những được thể hiện qua bức tranh sinh động đang hiện hữu trong đời sống xã hội mà còn được cộng đồng quốc tế, các tổ chức của Liên hợp quốc ghi nhận, đánh giá cao. Phát biểu tại kỳ kiểm điểm định kỳ phổ quát (UPR) chu kỳ IV đối với Việt Nam tại trụ sở Liên hợp quốc ngày 07/5 vừa qua, bà Kelly Billingsley, Phó đại diện thường trú tại Liên hợp quốc của Phái bộ Ngoại giao Hoa Kỳ cho biết: “Chúng tôi hoan nghênh những tiến bộ của Việt Nam trong việc bảo vệ quyền con người,...” đã minh chứng cho những thành tựu trong bảo đảm nhân quyền của Việt Nam.

Thứ hai, ở Việt Nam hoàn toàn không có “tù nhân lương tâm”, chỉ có những đối tượng vi phạm pháp luật và bị các cơ quan chức năng truy tố, xét xử theo đúng quy định của pháp luật. Những đối tượng nằm trong danh sách được nghị quyết nêu ra đều có những hành vi vi phạm pháp luật và bị các cơ quan thực thi pháp luật xét xử khách quan với đầy đủ bằng chứng, đúng người, đúng tội. Đơn cử như: Trương Duy Nhất phạm tội “Lợi dụng chức vụ, quyền hạn trong khi thi hành công vụ” theo khoản 3, Điều 356 Bộ Luật Hình sự 2015 hay Nguyễn Tường Thụy, Nguyễn Lân Thắng, Nguyễn Vũ Bình đã phạm tội “Làm, tàng trữ, phát tán hoặc tuyên truyền thông tin, tài liệu vật phẩm nhằm chống Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam” theo Điều 117, Bộ Luật Hình sự 2015, v.v. Chính vì thế, cái gọi là “tù nhân lương tâm” chỉ là sự bịa đặt, suy diễn sai lệch công tác pháp lý, cố tình vu cáo Việt Nam mà thôi. Bởi lẽ, khi có hành vi phạm tội, đối tượng phải chịu sự điều tra, truy tố, xét xử công khai, bị tuyên án và phải chịu hình phạt theo quyết định của tòa án là hoàn toàn bình thường, không chỉ Việt Nam mà bất kỳ quốc gia nào cũng sẽ làm vậy.

Thứ ba, việc Việt Nam được giới thiệu và bầu là thành viên Hội đồng Nhân quyền Liên hợp quốc nhiệm kỳ 2023 - 2025 là hoàn toàn xứng đáng, phù hợp luật pháp, thông lệ quốc tế. Xuất phát từ những thành tựu, tiến bộ trong bảo đảm nhân quyền, quyền con người mà Đảng, Nhà nước Việt Nam đã nhất quán, kiên trì thực hiện trong suốt những năm qua nên đã được Hiệp hội các quốc gia Đông Nam Á (ASEAN) tín cử là đại diện cho Khối tham gia ứng cử Hội đồng Nhân quyền Liên hợp quốc nhiệm kỳ 2023 - 2025 và trúng cử với tín nhiệm cao. Và trên thực tế, Việt Nam đã, đang phát huy tốt vai trò là thành viên của Hội đồng Nhân quyền Liên hợp quốc nhiệm kỳ 2023 - 2025 khi tích cực tham gia và chủ trì các nghị quyết đề cao Tuyên ngôn quốc tế về nhân quyền, biến đổi khí hậu và quyền con người…; có nhiều đóng góp thiết thực đối với hoạt động của Liên hợp quốc. Nổi bật là, Việt Nam đã chứng tỏ vai trò của mình trong lĩnh vực quyền con người trên phạm vi toàn cầu khi hỗ trợ khẩn cấp Thổ Nhĩ Kỳ và Syria sau thảm họa động đất diễn ra vào tháng 02/2023; Việt Nam đã đề xuất và soạn thảo để Hội đồng Nhân quyền Liên hợp quốc đồng thuận thông qua Nghị quyết kỷ niệm 75 năm Tuyên ngôn quốc tế về nhân quyền (UDHR) và 30 năm Tuyên bố và Chương trình hành động Viên (VDPA) (ngày 03/4/2023), v.v.

Hơn nữa, thông thường nghị quyết phải do một tập thể cơ quan, tổ chức thảo luận, nhất trí ban hành. Đằng này, lại do 02 cá nhân đơn lẻ là dân biểu tự đưa ra cái gọi là “nghị quyết” thì đúng là phi lý, “dân chủ” kiểu Mỹ. Và, thử hỏi, với tư cách gì mà bà Michelle Steel và ông Lou Correa lại còn đòi lên án Đại hội đồng Liên hợp quốc? Thật nực cười cho cái “trò lố” của hai vị./.